Mùa Xuân Năm Ấy Chàng Nói Yêu Ta

Chương 106: Ngoan, đừng sợ (H+)



Chu Thiên Lăng từ từ cúi xuống, đặt môi mình lên môi nàng như thể để trấn an. Y Vân liền đỏ mặt, lắp bắp nói:

-Ch-chàng...thổi tắt...nến...đi.

-Không cần. Ta muốn nhìn thật rõ nàng.

Nhưng rất nhanh yêu cầu ấy đã bị Chu Thiên Lăng khước từ. Nói rồi, bàn tay của hắn bắt đầu không yên phận, du tẩu khắp người Y Vân. Cởi bỏ rồi lại cởi bỏ, từng mảnh y phục trên người của cả hai cứ lần lượt rơi xuống sàn gỗ.

Làn da mịn màng lộ ra trước mặt Chu Thiên Lăng khiến nàng xấu hổ, vội lấy tay che đi khuôn ngực, ngại ngùng xoay mặt sang hướng khác.

Hắn từ từ kéo cánh tay mảnh khảnh xuống, nơi ấy cứ nhấp nhô liên hồi theo từng nhịp thở của nàng. Đôi mắt sâu thẳm dán chặt vào núi đồi cao vút không kiềm được mà liền nuốt nước bọt.

Càng nhìn lâu, Y Vân lại càng cảm thấy Chu Thiên Lăng cứ tựa như hổ đói lâu năm mới tìm được thịt tươi.

Từng ngón tay của Trấn Định vương khẽ trượt nhẹ từ má xuống bả vai không khỏi khiến người nữ nhân bên dưới căng thẳng và có hơi rùng mình.

Đối với loại việc hoan ái nam nữ này, đây chính là lần đầu tiên chẳng có chút kinh nghiệm nào vì thế mà hắn chỉ có thể hoàn toàn dựa vào bản năng nguyên thủy để hành động.

Chu Thiên Lăng chôn đầu vào hõm cổ trắng để lại ấn ký đo đỏ. Sau đó, lại bắt đầu di chuyển cái đầu xuống bầu ngực, há miệng ngậm lấy. Bên còn lại cũng chẳng dễ dàng gì mà được hắn tha cho. Bàn tay đặt lên đó theo bản năng mà bắt đầu xoa xoa nắn nắn.

-Ư-ưm...ưm...

Y Vân không biết tại sao bản thân lại phát ra những âm thanh vô nghĩa ấy, nàng liền đưa tay lên che lấy miệng như thể để ngăn chặn.

Bàn tay to lớn kia không chỉ dừng lại ở việc xoa nắn mà nó còn vân vê viên hồng ngọc trên đó.

Cảm giác nhộn nhạo chạy khắp cơ thể, nàng chẳng thể nào diễn tả được. Nó hệt như những lần lén xuất cung lúc nhỏ, lo lắng, sợ hãi nhưng cũng không kém phần phấn khích.



Hai cánh tay thon dài cũng dần vòng qua cổ hắn để bám víu. Qua một hồi chán chê quả anh đào đỏ tươi, bỗng chốc Chu Thiên Lăng lại áp môi lên môi Y Vân.

Cái hôn của hắn đầy sự dịu dàng và ôn nhu. Môi răng hé mở, Trấn Định vương liền nhanh nhẹn mà luồn chiếc lưỡi vào bên trong khoan miệng dây dưa thêm một lúc.

Bị cả thân hình lực lưỡng đè lên nhưng cơ hồ nàng lại cảm thấy nhẹ tênh. Ngay tại giờ phút này đầu óc chẳng còn có thể suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa.

Qua một hồi sau khi được hắn buông tha, Y Vân bắt đầu thở dốc, từng nhịp thở có hơi rối loạn. Mái tóc đen dài bung xõa trên giường. Gương mặt đã nhiễm sắc hồng, đôi mắt long lanh không dám nhìn thẳng vào người nam nhân phía trên.

Trấn Định vương hoàn toàn bị dục vọng khống chế. Hắn đưa gương mặt anh tuấn, ánh mắt nhu thuận nhìn Y Vân kèm theo đó là thanh âm vô cùng khẩn trương:

-Ta vào có được không?

Y Vân không biết trả lời thế nào. Đã đến nước này rồi mả hắn còn hỏi câu này. Nếu nàng không chịu chắc gì Trấn Định vương đã buông tha.

Lúc này, nàng mới lấy hết can đảm phóng tầm mắt lên người Chu Thiên Lăng, quét một lượt từ trên xuống. Khuôn ngực màu đồng rắn chắc, cơ bắp vạm vỡ và còn có...chỗ đó...

Vừa hạ mắt xuống bên dưới Y Vân đã liền xanh mặt. Cái thứ đó...rất đáng sợ...rất to, trông chẳng khác gì một con rắn.

Chẳng lẽ một chút nữa thứ đó sẽ...? Làm sao có thể như vậy...nó thật sự rất lớn...làm sao có thể...?

Nhận thấy rõ nét hoảng sợ trên mặt vương phi, Trấn Định vương lại một lần nữa cúi xuống hôn lên trán nàng kèm theo thanh âm nhu thuận trấn an:

-Ngoan, đừng sợ! Ta sẽ không làm nàng đau đâu!

Nói rồi, mười ngón tay của cả hai bắt đầu đan chặt vào nhau. Hắn từ từ đưa vật sưng to kia cho vào *** ***** huyền bí.



-AAAAAAAA!!!

Dường như nàng có vài ba phần bài xích nó. Ngay lúc thứ đó vừa xâm nhập vào thì cơ hồ loại cảm giác đau đớn liền truyền đến...Nơi đó như đang bị xé rách.

-Đ-đau...quá...

Đau! Thật sự rất đau!

Trấn Định vương khó khăn cũng chẳng kém nàng là mấy. Nơi đó quá chặt hắn không tài nào di chuyển được. Nhìn vương phi nhíu mày, tròng mắt ngập nước lại khiến hắn cảm thấy xót xa vô cùng.

Nhưng đến nước này làm sao có thể thu về? Chu Thiên Lăng cố sức dỗ dành:

-Vân nhi ngoan, một lát nữa sẽ không đau...Thả lỏng người ra nào!

Gần một khắc sau, cuối cùng nàng cũng đã thích ứng được. Cơn đau đi qua thay vào đó là thứ cảm giác gì đó rất khó diễn tả thành lời.

Chu Thiên Lăng cố kiềm chế cho đến nhận thấy nàng đã yên ổn hơn vài phần, không còn nhăn nhó thì hắn mới dám nhè nhẹ chuyển động.

-Ưmmm...ưm...

Bốn cánh môi lại một lần nữa dính chặt vào nhau. Một bên tay không yên vị mà mơn trớn khắp nơi trên người Y Vân. Gò bồng căng tròn in hằn dấu vết đo đỏ của những ngón tay.

-Ưm...ưm...

-Ưm...a...

Đoạn nàng vòng hai cánh tay mảnh khánh qua cổ hắn như thể đang khích lệ. Cổ họng bắt đầu phát ra những tiếng ngâm nga khe khẽ.