Khung cảnh phía trước hoàn toàn làm cho Y Vân bị choáng ngợp.
Nó...nó...vượt xa sự tưởng tượng của nàng.
Phản binh của Hạ Nhất Duy so với quân triều đình và quân lính của tướng lĩnh dưới trướng Hạ Nhất Nguyên thì phải là một chín một mười.
Hoàn toàn không có sự chênh lệch về số lượng!
Đại ca nói đúng việc tạo phản đã sớm được lên kế hoạch từ trước!
Ngay khi thấy nàng, lão tam vương gia đã giương sẵn cung tên ngắm bắn nhưng đã bị Hạ Nhất Duy ngăn lại.
-Tam hoàng thúc, ông không được làm hại đến muội ấy.
-Vân nhi mau vào trong! Ở đây nguy hiểm lắm!
Đại hoàng tử lên tiếng giục nàng, thanh âm gấp gáp chứa đựng thập phần lo lắng. Y Vân chỉ nhìn đại ca rồi khẽ lắc đầu. Sau đó, nàng lại quay sang nhìn Hạ Nhất Duy.
Nhị hoàng tử cũng đáp lại cái nhìn của nàng nhưng tuyệt nhiên không lên tiếng.
-Nhị ca, huynh đình chiến đi! Muội xin huynh đó, đình chiến đi!
Giọng nàng van nài đáng thương nhưng dường như Hạ Nhất Duy chẳng mấy để tâm. Hắn ta nhếch mép cười khẩy, đoạn lạnh giọng:
-Muốn đình chiến? Được thôi, nếu ông ta chịu trao lại binh quyền, giao lại long ấn thì ta sẽ đình chiến.
-H-huynh điên thật rồi!
Tựa hồ Y Vân không thể tin được những lời ấy lại thốt ra từ chính nhị ca. Nàng siết chặt tay đầy phẫn nộ, tức giận mà mắng Hạ Nhất Duy:
-Huynh không xứng làm nhị ca của muội, càng không xứng làm con của phụ hoàng và mẫu hậu. Chúng ta là người nhà, tại sao phải chém giết lẫn nhau?
Chu Thiên Lăng cuối cùng cũng đuổi theo kịp nàng. Hắn vốn định kéo vương phi bé nhỏ của mình vào trong nhưng lại bị Hoàng đế ngăn lại.
-Khoan đã!
-Nhưng...
-Đợi xem con bé định làm gì đã.
Trấn Định vương đành phải cùng hoàng đế và tam hoàng tử Đông Hạ nấp ở một góc khuất, len lén theo dõi hành động của Y Vân.
-Thắng hay thua không phải cuối cùng vẫn sẽ có người ngã xuống sao? Các ngươi đã từng nghĩ đến người nhà của mình chưa? Nếu chẳng may tử trận, không còn các ngươi họ sẽ sống thế nào đây?
Nàng nhìn đám binh lính thân mặc giáp, trên tay lăm lăm vũ khí. Dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục cất lời:
-Nếu hôm nay người thắng là nhị ca của ta, chẳng phải cuối cùng người đời vẫn bàn tán các ngươi là phản binh cướp nước ư? Còn nếu nhị ca ta thua, các ngươi đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?
Y Vân nhắm chặt hai mắt, lúc này nước mắt đã lã chã trên gương mặt thanh thuần ấy.
-Chúng ta cùng là người Đông Hạ tại sao lại phải chém giết lẫn nhau giành giật giang sơn. Làm ơn hãy bỏ vũ khí xuống đi! Làm ơn hãy đình chiến! Ta xin các ngươi, muội xin huynh đó nhị ca...Đình Chiến Đi!
Đáp lại lời khẩn cầu của nàng là sự im lặng đến ngỡ ngàng. Y Vân nhắm chặt hai mắt không dám tưởng tượng đến viễn cảnh sắp xảy ra. Chẳng một tiếng động phát ra khiến nàng cũng chẳng dám thở mạnh.
Đột nhiên, hàng loạt tiếng vũ khí rơi xuống mặt đất vang lên vô cùng chói tai nhưng kì thực ngay tại lúc này lại dễ nghe vô cùng.
Khung cảnh phía trước liền thu vào tầm mắt, môi hồng dần lộ rõ nụ cười.
Bọn họ...Thật sự quá đỗi khó tin!
Tình thế không lường trước này khiến cho cục diện thay đổi hoàn toàn. Nhị hoàng tử quay mặt nhìn đám quân lính mà tay siết chặt thành đấm, hận không giết chết được hết bọn chúng.
-Quay đầu là bờ Nhất Duy à.
-Quay đầu? Hahaha.
Nhị hoàng tử liếc mắt, hỏi ngược lại Hạ Nhất Nguyên rồi phá lên cười lớn. Đoạn, hắn ta bước xuống lưng ngựa mà đưa ra lời thách thức.
-Muốn kết thúc chuyện này thì hãy đấu với ta một trận. Chỉ hai chúng ta!
-Nhất Duy!
-Thế nào?...đại ca?
Ngay lúc huynh đệ bọn họ đang đối đầu nhau, tam vương gia nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn về phía Y Vân.
Lão ta giương cung, nhắm thẳng về hướng nàng đang đứng mà phóng tên. Y Vân không kịp phản ứng chỉ có thể đứng yên nhắm mắt chịu trận.
Aaaaaaaaa
May mắn Trấn Định vương tinh mắt phát hiện kịp thời. Hắn phóng con dao nhỏ mà bản thân luôn mang bên người về phía mũi tên, thành công ngăn chặn nó làm tổn hại đến Y Vân.
Chu Thiên Lăng chạy đến, kéo nàng vào lòng mà che chắn, dỗ dành:
-Có ta rồi, không sao! Không sao!
Tiếng la của nàng liền gây sự chú ý đến đại hoàng tử và nhị hoàng tử. Hạ Nhất Duy nhìn Y Vân rồi lại quay sang đồng minh.
-Tôi đã nói với ông là không được làm hại muội ấy rồi mà.