Mùa Xuân Năm Ấy Chàng Nói Yêu Ta

Chương 2: Liên Hôn



Cuộc sống của nàng Y Vân vẫn diễn ra bình thường như vậy cho đến năm ngày sau.

Y Vân ngồi trên chiếc trường kỷ, ăn bánh, thưởng trà. Tú Linh thấy nàng nhàn nhã liền sốt ruột:

-Công chúa, người không biết trong cung đang có lời đồn gì sao?

-Chuyện gì? Ngươi nói thử xem.

Nàng bế con mèo Miêu Miêu trong tay, vuốt ve bộ lông trắng của nó rồi bảo. Đây là mèo do Ba Tư cống phẩm, phụ hoàng tặng cho nàng vào dịp sinh thần năm ngoái.

-Nô tỳ nghe nói sứ thần Đại Chu cầu kiến, Hoàng đế bọn họ muốn ngỏ ý liên hôn, xem như là thể hiện hòa hiếu giữa hai nước.

Nàng đưa tách trà nhấp lấy một ngụm rồi nhìn Tú Linh.

-Đại Chu?

Tú Linh khẽ gật đầu rồi nàng ta tiếp lời:

-Nô tỳ còn nghe nói hoàng thượng có ý chọn một trong ba vị hoàng tử nhưng các đại thần lại...họ muốn người gả đến đó.

-Muốn ta gả?

Nàng đặt Tiểu Miêu sang một bên rồi thản nhiên hỏi lại Tú Linh, không rõ là đang nghĩ điều gì.

...

Dưỡng Tâm Điện

-Khanh nghĩ sao về chuyện liên hôn này?

Hoàng thượng nhìn Trác đại tướng quân, không nóng không lạnh hỏi xem ý kiến của ông ấy. Ông vì chuyện liên hôn mà cũng đau đầu không ít.

-Lão thần là ông ngoại của chúng không tiện nói nhiều.

-Không sao, khanh cứ nói.

Trác đại tướng quân dùng tay vuốt bộ râu, trầm ngâm nghĩ. Ông là lão thần phò tá hai triều lại còn được hoàng đế tin tưởng hơn bất cứ ai. Ngoài ra, Trác đại tướng quân còn là ông ngoại của Y Vân.

-Xét về lợi thì Vân nhi là lựa chọn tốt nhất nhưng nó là đứa cháu gái duy nhất của lão thần...

Trác đại tướng quân chỉ lắc đầu không nói tiếp. Trong việc này ông cũng tiến thoái lưỡng nan.

Triều thần liên tục chủ trương gả Y Vân. Họ nói nàng đến đó có thể thăm dò Đại Chu. Nhưng nguyên nhân sâu xa chính là nếu công chúa Đại Chu làm chính thê của một trong ba hoàng tử thì cũng có thể đồng nghĩa với việc trở thành hoàng hậu. Nhưng triều thần lại không mong muốn ngôi vị cao quý đó dành cho một nữ tử ngoại quốc.

Thế nên nàng, Thuần An công chúa chính là lựa chọn hàng đầu.

Vậy còn Dương thái hậu? Liệu bà có đành lòng để nàng gả đi xa.

Năm xưa, vì chức trách của một phi tử mà bà phải để con gái đến làm phi tần cho Hoàng đế Đại Chu. Nay chỉ còn lại một người cháu gái làm sao mà đành lòng được chứ?

...

Tối hôm ấy,

Y Vân sai người bắt thang rồi nàng một mình leo lên trên mái nhà. Mắt thì nhìn vầng trăng tròn trên cao nhưng trong đầu nàng lại nghĩ về chuyện liên hôn.

-Đại Chu sao?

Nàng trầm ngâm một lúc thì bên phải lại phát ra giọng nói của Tú Linh.

-Nô tì biết ngay là công chúa ở đây.

-Ngồi xuống đi.

Tú Linh theo lời Y Vân mà ngồi bên cạnh nàng. Y Vân suy nghĩ một lát rồi lại cất tiếng:

-Ngươi thấy danh vị công chúa của ta...thế nào?

-Đương nhiên là rất cao quý, được hoàng thượng yêu thương, người người ngưỡng mộ.

Tú Linh không biết vì sao chủ tử lại hỏi như vậy nhưng nàng vẫn trả lời rất thật lòng.

-Vậy sao? Nhưng ta lại không thích nó một chút nào. Công chúa lúc nào cũng bị ràng buộc bởi lễ nghi phép tắc. Ta làm công chúa đến nhàm chán rồi.

Nàng nhìn sang Tú Linh rồi tiếp lời:

-Ta lại thích làm một nữ tử bình thường hơn. Được sống ngoài cung, tự do tự tại, thích làm gì thì làm.

Y Vân dừng lại một lát ngẫm nghĩ gì đó rồi lại cười nhạt mà cất giọng, thanh âm của nàng dường như có chút chua xót:

-Mây trên trời nhẹ nhàng lã lướt, tự do trôi khắp nơi. Còn ta...cũng có nghĩa là mây nhưng lại bị kìm hãm trong một cái lồng rộng lớn.

-Những lời này của người chỉ nên nói với nô tỳ thôi, nếu lỡ hoàng thượng nghe thấy sẽ không hay đâu.

-Tú Linh...nếu lỡ như, ta chỉ nói lỡ như thôi nhé.

Y Vân nhìn xuống miếng ngọc bội đeo bên người rồi tiếp:

-Nếu lỡ sau này chúng ta không ở Đông Hạ nữa thì...

-Từ nhỏ, Tú Linh đã theo hầu công chúa. Người là chủ tử của nô tỳ, công chúa ở đâu thì nô tỳ ở đó.

Nàng nhìn những ngôi sao lấp lánh trên trời, nhỏ giọng bảo.

-Sau này đến Đại Chu, không còn quy tắc, lễ nghi ngươi đừng một tiếng nô tỳ, hai tiếng cũng nô tỳ nữa.

-Đến Đại Chu? Công chúa...

Chết lỡ miệng rồi. Y Vân vờ ho vài cái rồi cất giọng:

-Khụ...khụ...k-không có gì, ta chỉ muốn nói sau này ngươi đừng xưng là nô tỳ nữa.

Xem ra Tú Linh vẫn chưa hiểu, Y Vân tiếp tục nói:

-Ngươi nhỏ hơn ta một tuổi...vậy thì xưng là muội muội đi.

-Không hợp phép tắc đâu công chúa.

-Có gì mà không hợp, ta nói như nào thì ngươi cứ làm theo như thế đi.

Tú Linh nhìn nàng một lúc rồi cất tiếng.

-Sao công chúa tốt với nô tỳ quá vậy?

-Ta có ba ca ca và một đệ đệ, ngoài ra không có tỷ tỷ hay muội muội. Vả lại, ngươi theo ta từ nhỏ, bên cạnh ta nhiều nhất cũng là ngươi. Đương nhiên là ta phải đối xử tốt với ngươi rồi.

Tú Linh nhìn Y Vân với đôi mắt cảm động. Nàng biết chủ tử của mình là tốt nhất, tuy bề ngoài cứng rắn có đôi chút cao ngạo, kiêu căng nhưng thật ra đối đãi với hạ nhân rất tốt.

Nhưng mà vừa nãy chủ tử nói không thích làm công chúa còn nhắc đến Đại Chu. Không lẽ là vì chuyện liên hôn?

-Công chúa, người không giấu...muội chuyện gì chứ?

-K-không, ta có chuyện gì đâu chứ.

Như bị nói trúng tim đen, Y Vân có hơi ngập ngừng bảo:

-Trời về đêm lại càng lạnh, xuống thôi.

Sau khi các cung nữ hầu nàng thay y phục, Y Vân ngồi trước bàn trang điểm để Tú Linh tháo trâm cài, chải lại tóc cho nàng.

Y Vân nằm lên giường lớn, phủ trên người chăn bông êm ái. Tú Linh buông tấm màn che kín cả chiếc giường sau đó cũng lui xuống.

Nàng nằm suy nghĩ thật kỹ về việc liên hôn. Y Vân nửa muốn ở Đông Hạ, nửa lại muốn đến Đại Chu, nhưng núi cao sông dài liệu gả đến đó rồi thì sau này có còn cơ hội quay về hay không?

Là công chúa, Y Vân đâu còn cách nào khác ngoài việc đặt lợi ích của Đông Hạ lên hàng đầu. Liên hôn là việc trọng đại, phụ hoàng của nàng sẽ đưa ra quyết định thế nào đây?

-Đại Chu...

Y Vân cầm miếng ngọc bội trong tay, ngọc bội đó của nàng được làm từ dạ minh châu nên có thể phát sáng trong đêm. Nàng lại có chứng sợ bóng tối chính vì thế mà Y Vân luôn mang nó bên người như một lá bùa hộ mệnh.

Hoàng đế không muốn gả Y Vân đi xa nhưng còn triều thần, họ nhất định sẽ tạo sức ép với phụ hoàng của nàng. Mang danh công chúa tôn quý nhưng lại chẳng thể lựa chọn được hạnh phúc, luôn phải theo sự sắp đặt của người khác mà hòa thân. Y Vân khẽ cất giọng bất lực hỏi với chính mình:

-Rốt cuộc con cháu nhà đế vương hay thường dân mới là phúc?