Từ sau lần đó, Uyển Anh tuyệt nhiên không dám đề cập về chuyện cưỡi ngựa với Y Vân. Nàng quá sợ hãi rồi, lẽ ra nên sống chết nhờ bát ca. Nhưng nghĩ lại nế bát ca hay tỷ tỷ dạy thì cũng đâu khác gì, đáng sợ y như nhau.
Đã nhiều ngày trôi qua nhưng Chu Thiên Lăng vẫn chưa trở về. Hôm nay là sinh thần của Y Vân mà sao vương phủ vắng lặng quá. Ở gần cô cô nhưng lại không thể vào cung cùng đón sinh thần làm nàng có chút tủi thân.
-Công chúa, sinh thần vui vẻ. Người...người không buồn chứ?
-Đương nhiên là không rồi, chẳng phải có ngươi cùng ta đón sinh thần à? Làm sao buồn được.
Nàng giấu sự buồn bã vào bên trong, bày ra vẻ mặt vui cười nhìn Tú Linh như thể trấn an. Bỏ lại Tú Linh, Y Vân sải chân bước ra hậu viện.
Hai hôm trước, Uyển Anh mang đến cho nàng mấy chậu hoa, cúc tím, cúc vàng, thạch thảo tất cả đều có đủ. Y Vân không cho hạ nhân trong phủ đụng vào mà muốn tự mình chăm sóc.
Ngắm hoa khiến tâm tình của nàng cũng tốt lên vài phần. Mãi nhìn chúng mà Lâm Doãn cô cô đi vào lúc nào nàng cũng không hay.
-Vương phi, Uyển Anh công chúa đã đến, đang đợi người ở chính điện.
-Hả? À...ừm ta biết rồi.
Y Vân có đôi chút thắc mắc, một tháng Uyển Anh được đặc cách xuất cung ba lần. Sao hôm nay còn đến phủ làm gì?
-Hôm nay là sinh thần của tỷ, sao tỷ không nói với muội?
Với thấy Y Vân, Uyển Anh đã kéo tay nàng ngồi xuống ghế.
-Sao muội biết?
Y Vân thắc mắc nhìn Uyển Anh, rõ ràng nàng đâu có nói. Sau đó, nàng lại đưa mắt liếc sang Tú Linh. Nàng thị nữ liền liên tục lắc đầu phủ nhận.
-Muội tìm hoàng huynh xin xuất cung không được nên đến nhờ hoàng tẩu. Muội nói đến Trấn Định vương phủ, tẩu ấy liền gửi cho muội một cây kim bộ diêu tặng tỷ. Muội hỏi ra thì mới biết hôm nay là sinh thần tỷ.
Uyển Anh vừa giải thích vừa đưa cây bộ diêu cho nàng. Y Vân nhận lấy, bộ diêu bên trên là hoa tường vi bên dưới đính chuỗi ngọc. Nàng đung đưa nó trong tay, chuỗi ngọc cứ thế mà lay động.
-Còn cái này là muội tặng tỷ.
Dứt lời, Uyển Anh nâng chiếc hộp bằng gỗ quý được chạm khắc tinh tế đưa trước mặt Y Vân. Gương mặt nàng hiện lên tia ấm áp, mỉm cười nhu hòa nhận lấy.
-Muội khách sáo quá.
Vừa nói nàng vừa mở chiếc hộp ra, Y Vân không khỏi "Ồ" lên một tiếng cảm thán. Vòng tay có khóa bằng vàng, trạm ngọc trai phỉ thúy, nhìn qua cũng biết không phải đồ tầm thường, chắc chắn quý giá vô cùng.
-Sao lại tặng tỷ đồ tốt thế này?
-Tỷ vui là được, không sao mà.
Qua giờ ngọ thiện, Uyển Anh xin cáo từ không làm phiền giấc ngủ trưa của nàng. Y Vân tiễn cửu công chúa ra cửa thì liền nhận ra bóng dáng của Chu Thiên Lăng.
Hắn đã trở về.
-Muội hồi cung cẩn thận.
Dứt lời, Y Vân liền quay người trở vào, tiến bước về phía Nam viện. Không còn thấy nàng, Uyển Anh mới dám cất lời với Chu Thiên Lăng:
-Sinh thần của thê tử mà huynh cũng không biết.
Sinh thần? Sinh thần gì? Nàng ta không nói làm sao hắn biết được chuyện đó.
-Muội về đi.
Nói rồi, Chu Thiên Lăng một mạch đi thẳng vào Đông viện không một chút quay đầu. Vừa mới trở về, hắn bèn chớp mắt một lúc, cũng chẳng hề để tâm đến lời nói của Uyển Anh khi nãy.
Y Vân tỉnh giấc đã là chuyện của một canh giờ sau. Nàng lười biếng ngồi dậy, che miệng ngáp lấy một cái. Tú Linh bưng đến chậu nước hầu nàng rửa mặt. Sau đó, nàng ta đưa một mảnh giấy được gấp nhỏ lại cho Y Vân:
-Vương gia sai muội đưa cho công chúa.
Nàng nghe đến hai từ "vương gia" thì vô cùng bất ngờ, lấy làm thắc mắc bèn mở ra xem bên trong viết gì.
"Sinh thần bình an"
Từng nét chữ ngay ngắn viết lên tờ giấy nhỏ, Y Vân lại một lần nữa bất ngờ vô cùng, hắn đây là đang mừng sinh thần của nàng?
Bữa tối hôm ấy, nhà bếp mang lên cho Y Vân một bát mì trường thọ. Họ nói đây là vương gia căn dặn làm. Y Vân chỉ khẽ cười, đây có được coi là quà mừng sinh thần không?
Hóa ra Chu Thiên Lăng đó là kiểu người bên ngoài luôn lạnh lùng, không hay nói những lời hoa mỹ nhưng bên trong lại âm thầm quan tâm người khác. Xem như hắn vẫn còn là người tốt.
Qua việc này, hảo cảm của Y Vân đối với hắn cũng đã tăng lên vài phần. Dùng xong bát mì, nàng biết Chu Thiên Lăng ở thư phòng nên bèn đi qua đó dành cho hắn một tiếng "cảm ơn".
Chạm vào cánh cửa chuẩn bị mở ra, nàng lại nghe được loáng thoáng cuộc nói chuyện của Triệu Tuấn và Chu Thiên Lăng.
-Dịch đậu mùa đang nổi lên ở phía Tây, bắt đầu là từ Tây Chu lan đến Trung Giao, gần lan đến kinh thành. Hoàng thượng muốn vương gia đi đến đó?
Nghe đến đậu mùa, Y Vân thoáng hiện lên tia phức tạp. Nàng không vội đi vào mà đứng ở một góc nghe tiếp cuộc đối thoại. Y Vân không nghe thấy thanh âm của Chu Thiên Lăng mà chỉ có Triệu Tuấn tiếp lời:
-Người vừa trở về từ doanh trại, giờ lại phải đến Tây Chu. Đậu mùa mười người mắc đã hết chín người chết. Thuộc hạ thấy việc này quá nguy hiểm.
-Không đi không được, bổn vương đã quyết rồi ngày mốt sẽ khởi hành.
Lúc này, Y Vân xông cửa đi vào, nàng quên luôn việc cảm ơn. Gương mặt thập phần nghiêm túc cất giọng: