Bế nàng đi vào đến cổng lớn, Lâm Doãn cô cô liền chạy đến. Bà nhìn sơ lược đã hiểu chuyện gì đã xảy ra. Sau đó liền đi về phía nam viện, gấp gáp mở sẵn cánh cửa phòng Y Vân.
Chu Thiên Lăng cẩn thận đặt nàng xuống giường, đưa mắt sang Tú Linh và Lâm Doãn cô cô lệnh:
-Thay bộ y phục khác cho cô ấy đi.
Nói rồi, hắn liền đi ra bên ngoài, làm người tốt mà đóng chặt cửa lại.
-Vương gia, có cần thuộc hạ đi mời đại phu trong thành đến không?
-Đại phu làm sao tốt bằng thái y.
Hắn lẩm bẩm trong miệng, gương mặt mất đi vài phần huyết khí, tay áo bên trái đã nhuốm sắc đỏ. Dù băng bó cẩn thận nhưng vì Chu Thiên Lăng cử động mạnh mà máu tươi vẫn không ngừng chảy ra.
Trầm tư một lúc, Chu Thiên Lăng tiến bước đi về phía thư phòng, vừa đi vừa cất giọng:
-Ngươi vào cung bẩm báo với hoàng thượng, trên đường trở về bổn vương và vương phi bị ám sát, phiền hoàng thượng lệnh cho thái y đến phủ chữa trị gấp.
Triệu Tuấn liền có chút ngây ngốc, chuyện có thích khách không phải nên giấu kín sao?
Suy nghĩ của Chu Thiên Lăng lại khác với Triệu Tuấn. Về chuyện phu thê hắn gặp thích khách phải cho nhiều người biết, nhất là phải đến tai của tên đứng phía sau khiến hắn ta đứng ngồi không yên.
Sắp lấy được mạng của Trấn Định vương, cuối cùng chỉ khiến hắn bị thương, kết quả coi như thành công cốc.
Hoàng thượng nghe tin thì liền nhanh chóng lệnh cho Đoàn thái y và Hứa thái y đến vương phủ. Đoàn thái y là người xem xét vết thương cho Chu Thiên Lăng. Ông ta không dám sơ suất, cố gắng làm tốt nhiệm vụ của mình.
Một bên cổ áo bị kéo quá nửa, Đoàn thái y cẩn thận bôi thuốc lên cánh tay đột nhiên Chu Thiên Lăng chợt nhớ ra gì đó liền sa sầm mặt xuống. Đoạn hắn chỉnh lại xiêm y khiến thái y phải dừng động tác.
Sau đó, Chu Thiên Lăng bỗng đứng phắt dậy, đá phăng vào cánh cửa phòng khiến nó bị mở toang ra. Hắn gấp gáp chạy về phía nam viện. Hứa thái y chuẩn bị xem chỗ đâm của Y Vân, nhìn thấy Trấn Định vương liền đứng dậy, cúi người cung kính hành lễ:
-Tham kiến vương gia.
Tú Linh lúc này cũng bị hắn là cho bất ngờ, trong đầu nàng liền xuất hiện câu hỏi: tại sao Trấn Định vương lại chạy sang đây?
Chu Thiên Lăng trực tiếp đi đến ngồi xuống giường ngay bên cạnh chỗ Y Vân. Sau đó, đỡ nàng ngồi dậy, hắn lại cất lên thanh giọng dọa người:
-Ra ngoài đi.
Hả???
Hứa thái y không biết chuyện gì nhưng cũng không dám làm trái mà lui ra. Tú Linh đi ra phía ngoài, hiểu ý liền khẽ khép cánh cửa lại.
Lúc này Y Vân đã được thay một bộ xiêm y khác sạch sẽ. Chu Thiên Lăng không ngần ngại liền kéo một bên vai áo của nàng xuống làm lộ ra bên ngoài chỗ bị đâm và cả chiếc yếm nhỏ nhắn lấp ló phía trong.
Hắn dùng chăn bông bọc toàn bộ người nàng chỉ chừa ra mỗi chỗ vết thương. Xem xét kỹ lưỡng, Chu Thiên Lăng mới nhìn ra cánh cửa hô lớn:
-Vào đi.
Sở dĩ Chu Thiên Lăng làm như thế là bởi vì hắn nghĩ Y Vân quan trọng nhất chính là thể diện, những chỗ không nên thấy của nàng hắn cũng đã thấy, tốt hơn cũng chỉ là một mình hắn, dù cho có là thái y cũng không hay lắm.
Hứa thái y cụp mắt trị thương, không dám nhìn Chu Thiên Lăng dù chỉ là một cái. Ông ta cảm nhận dường như lưng áo của bản thân đã ướt đẫm bởi mồ hôi. Sau khi xong xuôi, liền nhanh chóng thu dọn mọi thứ.
Hắn đưa mắt nhìn Tú Linh, hất chiếc cằm cương nghị sang phía Y Vân. Tú Linh hiểu ý, nhanh nhẹn đi đến đỡ lấy công chúa. Chu Thiên Lăng rời khỏi giường, Hứa thái y nối bước hắn trực tiếp đi thẳng ra bên ngoài.
-Thế nào?
Chu Thiên Lăng đưa tay khép lại cánh cửa sau đó xoay người hướng về phía thái y cất giọng hỏi.
Nghe thấy thanh giọng của hắn, Hứa thái y không dám chậm trễ liền đáp:
-Hồi vương gia, vết thương của vương phi được người xử lý kịp thời nên không còn nguy hiểm. Chỉ cần dùng thuốc và tịnh dưỡng sẽ hồi phục.
-Không còn việc gì nữa, chúng vi thần xin phép cáo lui.
Hắn gật đầu hài lòng, giọng nói cũng bớt đi ba phần sát khí:
-Triệu Tuấn, tiễn Hứa thái y và Bùi thái y ra cổng.
-Dạ.
Dặn dò Lâm Doãn cô cô đôi lời, hắn cũng rời khỏi nam viện, trở về thư phòng. Sau khi tiễn hai vị thái y kia, Triệu Tuấn từng bước đi vào trong.
-Điều tra chuyện thích khách lần này.
-Vậy còn việc theo dõi vương phi?
Chu Thiên Lăng mân mê tách trà, khuôn mặt hoàn mỹ thập phần khó đoán. Suýt chút lại quên mất việc này, nhưng khi từ Tây Chu trở về hắn lại cảm thấy nàng vô hại, suy nghĩ có chút gì đó còn rất trẻ con.
-Không vội.
-Dạ rõ. Mà vương gia...người có nghĩ dịch đậu mùa ở Tây Chu và thích khách có liên quan với nhau không?
Hắn sờ lên chiếc bàn gỗ quý được chạm khắc tinh xảo, từng ngón tay gõ nhẹ lên đó, suy nghĩ lời vừa rồi của Triệu Tuấn.
-Rất có khả năng.
Dừng lại một lúc, Chu Thiên Lăng lại cất lời:
-Theo ngươi nghĩ ai là người đứng sau chuyện này?
-Dịch bệnh thì thuộc hạ không biết nhưng còn về thích khách...thái sư, thừa tướng thậm chí là hoàng thượng đều có thể.
Triệu Tuấn nói quả thực không sai, ai cũng có động cơ. Nếu thích khách lấy mạng hắn, kẻ đứng phía sau đổi trắng thay đen, tung tin Trấn Định vương mắc bệnh đậu mùa không qua khỏi.
Hoàng đế ba phần nể, bảy phần kiêng Chu Thiên Lăng nhưng chung quy vẫn cần hắn giúp sức. Thái sư từng là sư phụ dạy hắn học chữ, dạy hắn ẩn nhẫn đợi thời cơ. Người Chu Thiên Lăng nghĩ đến lúc này âu cũng chỉ có thừa tướng.