Chu Thiên Lăng vẫn còn bên ngoài để chiêu đãi tân khách. Mấy vị tướng quân, quan viên lớn nhỏ trong triều đều lần lượt đến kính rượu mừng.
-Vương gia, hạ quan xin kính ngài một ly, chúc vương gia cùng vương phi vĩnh kết đồng tâm.
-Mạc tướng xin kính ngài, chúc vương gia và vương phi sớm ngày có quý tử.
...
Chu Thiên Lăng chỉ cười nhạt đáp lại rượu mừng. Những lời chúc phúc ấy chẳng thể nào lọt nổi vào tai hắn. Cái gì mà "vĩnh kết đồng tâm", cái gì "sớm ngày có quý tử". Đúng thật là nực cười.
Qua một hồi náo nhiệt, Đế Hậu đã hồi cung. Một khắc trôi qua, Chu Thiên Lăng cũng đi đến phòng tân hôn để vén khăn che mặt cho tân nương.
Bên trong phòng lúc này, Y Vân vẫn còn mãi mê thưởng thức các món bánh ngọt. Nghe có tiếng bước chân, nàng vội ngồi lên giường rồi trùm tấm khăn che mặt lại.
Chu Thiên Lăng mở cửa bước vào, toàn thân hỉ bào đỏ thẫm, thập phần tuấn tú. Vừa nhìn thấy hắn, ai nấy đều vội quỳ xuống hành lễ:
-Tham kiến vương gia.
-Lui xuống hết đi.
Hắn lãnh đạm ra lệnh, đợi khi chỉ còn lại hai người, Chu Thiên Lăng từng bước tiến về phía Y Vân. Hắn nắm lấy chiếc khăn trùm đầu mà hất tung nó ra phía sau.
Không nghĩ hắn sẽ thô lỗ như thế, Y Vân bèn đứng lên, mặt đối mặt với Chu Thiên Lăng:
-Ngươi làm cái quái gì thế?
-Tưởng thế nào hóa ra cũng chỉ là một nữ tử bình thường.
Nàng còn chưa kịp cất tiếng nói thì hắn đã bước đến gần hơn mà tiếp lời, ánh mắt cùng với khí thế như muốn nuốt chửng lấy Y Vân:
-Đừng nghĩ có thể đạt được mục đích. Phụ hoàng của cô cài cắm sai người rồi.
Y Vân chưa kịp phản ứng bởi nàng thật sự không hiểu hắn ta đang nói gì. Chẳng lẽ ý hắn muốn nói mục đích nàng gả đến đây là để thăm dò? Nếu như vậy thì đúng là quá xem thường nàng và Đông Hạ rồi.
-Ngươi mới là kẻ điên, một tên điên ngạo mạn.
Chu Thiên Lăng xoay người định rời khỏi, thế nhưng trước khi đi mắt hắn va phải các món bánh trên bàn ăn. Hắn xoay mặt lại trừng mắt nhìn Y Vân:
-Nữ nhân chả có chút phép tắc.
Giọng điệu của hắn vô cùng khinh thường nàng, nói rồi thì liền sải bước chân rời khỏi phòng, lúc cánh cửa đóng lại cũng chẳng nhẹ nhàng là bao.
Sau khi rời khỏi Chu Thiên Lăng liền trở về thư phòng, nơi hắn xử lý các việc ở triều. Triệu Tuấn, thuộc hạ thân cận nhất đã đứng đây đợi trước. Hắn cúi đầu, điệu bộ đầy cung kính đối với Chu Thiên Lăng:
-Vương gia.
-Theo sát nhất cử nhất động của cô ta.
-Dạ.
-Được rồi, lui xuống đi.
Thư phòng lại chìm vào không gian im ắng, dưới ngọn đèn vàng càng làm hiện rõ lên nét đăm chiêu của hắn.
Với việc liên hôn quả thật Chu Thiên Lăng không lường trước được nước đi của vua Đông Hạ. Khắp các quốc gia, ai mà chẳng biết ông ấy thương nhất chính là Thuần An công chúa.
Hắn và hoàng đế Đại Chu cứ ngỡ với hôn sự này nàng sẽ ngoài tầm lựa chọn, công chúa Đại Chu một bước thuận lợi mà gả cho một trong ba vị hoàng tử. Nào ngờ không những Thuần An công chúa gả đến Đại Chu gần gũi với cô cô của nàng mà tân lang lại còn chính là hắn. Trong việc này Chu Thiên Lăng đúng thật là gậy ông đập lưng ông.
Lúc này, đợi bóng dáng Chu Thiên Lăng khuất hẳn, Tú Linh mới dám bước vào. Vừa vào đã nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Y Vân, nàng còn ném đậu phộng, hạt sen xuống sàn nhà.
-Công chúa, có chuyện gì sao?
Nàng không trả lời Tú Linh mà hậm hực bước sáng chiếc bàn trang điểm ngồi xuống. Y Vân tự ngắm nhìn mình trong chiếc gương đồng mà cảm thán.
Thường ngày nàng chỉ mặc y phục màu nhạt, ngẫu nhiên điểm thêm ít son, không nghĩ tới lúc mặc y phục đỏ, trang điểm đậm hơn lại trông kinh diễm thế này. Nhưng dù thế nào vẫn không thể giấu đi nét buồn trong đôi mắt của Y Vân. Nàng mãi không thể thoát khỏi cái bóng của quá khứ, không bao giờ quên được.
-Chải tóc cho ta đi.
-Dạ.
Tú Linh gỡ từng cây trâm cài đặt lên bàn, nàng ta dùng lược nhẹ nhàng chải lên mái tóc đen của Y Vân. Bỗng nàng nhìn gương mặt của Tú Linh trong gương mà cất tiếng:
-Nếu ta như ngươi thì tốt rồi.
-Công chúa đừng trêu muội.
Y Vân chỉ cười nhạt. Có ai mà biết đã từng có lúc nàng chỉ ước mình là một người bình thường, không cần sinh ra trong hoàng thất danh gia vọng tộc, chỉ cần được lựa chọn cuộc sống cho chính mình.
-Đám người trong vương phủ đã sắp xếp chỗ ở cho ngươi rồi chứ?
-Dạ rồi thưa công chúa.
Nàng gật nhẹ đầu, một lúc nhanh sau bèn tiếp lời:
-Đêm nay ngươi ở lại đây đi. Lạ chỗ, ta ở một mình không quen.
-Dạ.
Đêm hôm ấy, Y Vân ở trên giường, Tú Linh trải một lớp chăn bông nằm dưới sàn. Họ nói chuyện mãi với nhau như hai tỉ muội, không hề có khoảng cách giữa chủ tử và nô tì.
-Tú Linh, xem ra ta và ngươi cũng thật giống nhau.
-Sao ạ?
Y Vân dừng lại một lúc rồi nói tiếp, ngay cả Tú Linh cũng không biết cảm xúc hiện tại của nàng là thế nào.
-Từ nhỏ, đã không có mẹ bên cạnh lại không có bạn bè. Từ nhỏ, Tú Linh đã theo hầu ta, sống cùng ta. Mỗi người chúng ta chính là bằng hữu của đối phương.
Vì là con gái mà khi sinh ra Tú Linh đã không nhận được tình yêu thương từ phụ mẫu, chưa đầy mười tuổi họ lại nhẫn tâm bán nàng vào hoàng cung làm tì nữ. Bên cạnh Y Vân, Tú Linh được sống cuộc sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Với việc rời xa cha mẹ, nàng cũng chẳng còn để tâm hay buồn tủi. Có lẽ đối với Tú Linh đây chính là sự sắp đặt tốt nhất dành cho bản thân.
Khác với Tú Linh, Y Vân luôn sống trong sự yêu thương nhưng rồi đến một ngày mẫu thân rời xa nàng mãi mãi. Một đứa bé tám tuổi làm sao chịu nổi đả kích tâm lý lớn đến thế.
-Người ổn chứ?
Giọng Tú Linh có chút run run. Có phải công chúa của nàng lại nhớ đến mẹ mà tủi thân phải không?
-Đương nhiên là ổn.
Không còn nghe giọng nói của chủ tử, Tú Linh tưởng nàng đã ngủ nên cũng nhanh chóng nhắm mắt lại. Nhưng, Y Vân lại nằm xoay mặt vào bên trong lặng lẽ rơi nước mắt, nàng thầm nói với chính bản thân:
-Ta không ổn một chút nào cả. Mười hai năm rồi ta thực sự rất nhớ mẫu hậu.