Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng

Chương 62



Đột nhiên Ôn Tố thấy cô hơi ngốc một chút.

Nhưng nghĩ cẩn thận thì hình như đây không phải lỗi cô, mà do Khương Lâm Quyện thích giấu những điều nhỏ nhặt làm cô không thể tìm được.

Lòng bàn tay cô vẫn còn lưu lại cảm giác ngưa ngứa. Sau khi cô ngơ ngác vài giây, cô nhìn hướng ô tô đi, đột nhiên cô túm lấy góc áo anh, “A Quyện…”

Khương Lâm Quyện quay sang, “Sao thế?” 

Ôn Tố nhỏ giọng nói một câu, không nghe cẩn thận thì không nghe rõ được. Vì thế Khương Lâm Quyện tới gần chỗ cô hơn, anh nghe được giọng nói hút hồn người của cô, “Đêm nay em về nhà với anh được không?”

Cảnh bên ngoài nhanh chóng chạy qua khung cửa sổ. Chỉ vì một câu này thôi mà không khí xung quanh như bị châm lửa. Khương Lâm Quyện hiểu ý ám chỉ của Ôn Tố, “Em chắc chứ?”

Cứ như anh đang hỏi cô: Em có biết đi là sẽ có chuyện gì xảy ra không?

Ôn Tố tiến đến bên tai anh nói câu gì đó, mắt Khương Lâm Quyện tối đen, anh nhịn lắm mới quay mặt đi chỗ khác được. Trên đường đi, Khương Lâm Quyện dừng xe lại. Chân dài của anh bước xuống xe, đi vào cửa hàng tiện lợi rồi mua một túi đồ về.

Đến tận cửa nhà, Khương Lâm Quyện vẫn còn nhịn. Cho đến tận khi mở cửa ra, đột nhiên Ôn Tố bị anh đè vào cửa mà hôn. Một tay anh khảy túi đồ phòng hộ trong túi, có rất nhiều loại khác nhau, “Em thích cái nào?”

Ôn Tố lười nhìn, trả lời lấy lệ, “Thử mỗi loại một cái đi.”



Cho đến khi hai chân run run không đứng thẳng nổi, Ôn Tố mới thấy hối hận. Làm sao cô ngờ được Khương Lâm Quyện lại mua nhiều hộp đến thế? Cô quay mặt đi rồi lại bị Khương Lâm Quyện lấy tay quay mặt lại để hôn tiếp với anh.

Khương Lâm Quyện lạnh lùng lại lịch sự, nhưng trên giường anh vô cùng bá đạo, chẳng cho Ôn Tố phân tâm chút nào.

Cửa phòng vệ sinh được mở ra. Ôn Tố nhìn bản thân trong gương, mặt cô đã đỏ bừng lên rồi. Người đàn ông chống lấy cô ở phía sau, nhìn qua trông anh không phải người đam mê với những chuyện này, nhưng thật ra anh “sắc” như một vũ khí chuẩn bị lấy ra khỏi vỏ. Ôn Tố muốn chơi xấu nhưng Khương Lâm Quyện không cho. Người anh ướt đẫm, dán chặt lấy người cô, nói từng chữ một, “Không phải em bảo thử mỗi loại một cái à?”

Ôn Tố thấy hơi hối hận vì đến nhà Khương Lâm Quyện. Bây giờ có nhiều chỗ trong nhà anh mà cô không thể nhìn thẳng nổi nữa, chỉ có chỗ tốt duy nhất là cô có thể sai Khương Lâm Quyện đi làm đồ ăn cho cô, hơn nữa cô còn dùng lý do vô cùng chính đáng…

“Tiêu hao thể lực nhiều như thế thì phải bổ sung hẳn hoi!”

Khương Lâm Quyện nhìn thực đơn, anh dành hai giờ để làm cho cô canh sườn hầm.

Ôn Tố sung sướng uống một ngụm, trong lòng cô tặng cho Khương Lâm Quyện vị trí top 1 trong cuộc thi đầu bếp, “Lần sau em phải ăn tiếp món này mới được!”

Khương Lâm Quyện cố nhịn nhưng vẫn không nhịn nổi, “Lần sau ý là sau khi tiêu hao thể lực nữa à?”

“?”

Đồ không đứng đắn.

Năm mới.

Khương Lâm Quyện đến chào hỏi bà nội Ôn Tố trước, có lẽ do anh cảm thấy nhà trai tới trước sẽ làm cho nhà gái cảm thấy được coi trọng hơn. Đến lượt Ôn Tố sang nhà Khương Lâm Quyện, cô thấy hơi căng thẳng một chút.

Tuy rằng đây cũng không phải lần đầu tiên cô gặp Khương Nham với Kiều Phức nhưng cô vẫn thấy hơi lo lắng. Có lẽ do lần này cô dùng thân phận bạn gái của Khương Lâm Quyện chính thức đi gặp mặt ba mẹ anh. Ôn Tố đi trung tâm mua sắm mua đồ nhưng hơi sợ ba mẹ Khương Lâm Quyện không thích.

Khương Lâm Quyện an ủi cô, “Mẹ anh bảo em mang gì đến mẹ anh cũng thích, còn ba anh có thích không thì cũng chẳng ai quan tâm đâu. Thế nên em mang người em đi là được rồi.”

Ôn Tố không khỏi phì cười. Lão Khương có biết mình có thằng con có hiếu như vậy không?

Cuối cùng Ôn Tố chọn một bộ trang điểm cùng ghế mát xa cho Kiều Phức, còn Khương Nham thì cô mua trà và đồ pha trà cho ông. Cả quá trình, Khương Lâm Quyện đi cạnh cô giúp cô cầm đồ. Cho đến tận cửa nhà anh mới đưa cô. Dù sao cũng phải để ba mẹ anh biết những tấm lòng này là của Ôn Tố.

Kiều Phức vừa ra mở cửa đã sướng đến mức cười không khép được miệng, “Tố Tố đến rồi à?”

“Cô ơi, đây là quà cháu mua cho cô chú!” Ôn Tố cười ngọt ngào.

“Đến là được rồi, quà cáp gì chứ?” Kiều Phức quay đầu lại, nói với Khương Nham bên trong, “Anh không ra ngoài còn ở trong làm gì nữa? Cần người khác vào mời anh ra à?”

Nói xong, Khương Nham cũng không tiện trốn nữa, ông đi ra ngoài. Biểu cảm ông không được tự nhiên cho lắm nhưng ông vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười.

Ôn Tố cũng giữ nguyên nụ cười xã giao. Dù sao ông cũng là người lớn, vừa là thầy cô vừa là ba ruột của bạn trai cô, cô vẫn phải giữ sự lịch sự tối thiểu bên ngoài. Hơn nữa về sau hai người rất có khả năng sẽ làm người một nhà.

“Tố Tố, con cứ coi đây là nhà con đi.”

Thậm chí đầu tiên Kiều Phức còn quan tâm đi lấy dép cho Ôn Tố nữa, bà hoàn toàn coi cô là người trong nhà mình. Bà còn hỏi trước Khương Lâm Quyện trước Ôn Tố thích ăn gì, vì thế buổi trưa, trên bàn đầy những món Ôn Tố thích ăn.

Khương Lâm Quyện bóc mấy con tôm để vào trong bát Ôn Tố. Còn Kiều Phức thì cứ luôn miệng hỏi Ôn Tố có ăn món này món kia không. Tuy rằng Khương Nham chưa nói câu nào nhưng ông cũng thường liếc mắt nhìn cô, rõ ràng ông cũng quan tâm đến cảm nhận của cô.

Đột nhiên mắt Ôn Tố hơi cay cay.

Cô nhớ trước kia, lúc cô ở nhà Khương Lâm Quyện, cô đã từng hâm mộ anh có một gia đình ấm áp như vậy. Nhưng hình như về sau cô không cần phải hâm mộ anh nữa rồi.

Vì giờ phút này, những lỗ hổng trong tim gia đình để lại trong cô đã được lấp đầy.

Từ nay về sau, ngoài bà nội, cô còn những người thân khác nữa.

“Cô chú cũng ăn đi ạ.”

Lúc chuẩn bị rời đi, Kiều Phức còn đưa Ôn Tố lì xì. Ôn Tố thấy lì xì rất dày, như bình thường cô sẽ từ chối. Nhưng dù sao tương lai cũng là người một nhà, vì thế cô nhận lấy.

Trong bao lì xì, Kiều Phức đưa cho Ôn Tố một vạn lẻ một tệ, ngụ ý là ngàn dặm mới tìm được một người.

Từ khi ra khỏi cửa, khóe môi Ôn Tố chưa từng hạ xuống. Khương Lâm Quyện cũng bị tâm trạng của cô ảnh hưởng, khóe môi anh cũng mang ý cười. Lúc đưa Ôn Tố đi, hai người đi qua trường trung học phổ thông số 1 ở Hòe Thành. Bảng hiệu ngoài cửa đã được thay cái mới, nhìn trông vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Trường không đóng cửa, Ôn Tố túm tay Khương Lâm Quyện dắt anh đi vào. Vì là đang trong kỳ nghỉ đông nên cửa sắt ở dưới mỗi dãy nhà đều bị khóa, không thể vào trong được. Ôn Tố chỉ có thể ngắm từ bên ngoài. Trong phòng, mọi thứ vẫn được bày biện như cũ làm người ta dễ dàng nhớ tới quãng thời gian thanh xuân của mình.

Nếu lúc ấy không có những chuyện đó xảy ra, có lẽ hai người đã yêu nhau từ hồi cấp ba rồi.

Có lẽ vào giờ nghỉ trưa, họ sẽ lặng lẽ hôn nhau, hoặc có lẽ họ sẽ trộm làm một số động tác mờ ám dưới mí mắt Khương Nham.



Đi qua phòng học đi về phía trước, sân thể dục đã được sửa chữa và nâng cấp lại một lần. Những phương tiện trên đó đều rất mới. Khi đó, có rất nhiều cặp yêu sớm thích cùng nhau đi qua đường băng trên sân thể dục, cứ như show tình cảm, rải cơm chó ra vậy.

Ôn Tố đi dọc theo bức tường của trường, tuy rằng cô không tìm được chỗ lúc trước mình dùng để trốn học, nhưng cô lại tìm được lỗ hổng mới ở chỗ khác. Khương Lâm Quyện nhướng mày, ánh mắt anh vẫn giữ nguyên sự chê bai và từ chối như lúc trước, cứ như đang nói…

“Em chắc là giờ chúng ta sẽ lại qua đó tiếp?”

Khi đó trốn học thì không thể ra bằng cổng chính, nhưng giờ đi cổng chính bình thường được rồi còn gì?

Ôn Tố chớp mắt nhìn anh, “Trải nghiệm cảm giác thanh xuân đi.”

Khương Lâm Quyện cạn lời, nhưng anh vẫn đi theo sau Ôn Tố. Ôn Tố định xuống thì tay cô được nắm lấy, “Hả?”

“Anh xuống trước.”

Khương Lâm Quyện khá cao, anh xuống không khó. Gần như anh chỉ nhảy nhẹ một cái đã ra được rồi. Sau khi xuống xong, anh giơ tay đón Ôn Tố. Anh đứng ở đó, vững chân đỡ được cô vào trong lòng, “Em vui không?”

“Em vui lắm!”

Xung quanh yên lặng. Ôn Tố nhón chân hôn anh. Khương Lâm Quyện làm việc mà từ rất lâu rồi anh đã từng ấp ủ. Anh xoay người ấn Ôn Tố lên hàng rào màu xanh lục, giống như học sinh hư trốn học cùng cô rồi yêu sớm.

Một cơn gió lạnh thổi qua. Ôn Tố cởi áo khoác của anh ra, cả người cô chui vào trong ngực anh cho ấm.

Cô nghĩ. Trước đó cô gặp được anh quá muộn, có lẽ mọi thứ đang tạo phông nền cho anh xuất hiện. Anh dạy cô cách yêu bản thân, cũng dạy cô cách yêu người khác.

Mùa đông này, cuối cùng cũng không dài đến vậy!

– HOÀN CHÍNH TRUYỆN –

Editor có lời muốn nói: Vậy là chúng ta đã đi hết 62 chương chính truyện bộ “Mùa xuân nở rộ trong lòng” rồi. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Cún trong thời gian này! Ngoại truyện sẽ được mình đăng lên sau. Hy vọng mọi người sẽ thích món quà cuối năm 2023 này của mình!