Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng

Chương 9



Edit + Beta: Minh An

Kỷ Phán Phán sửng sốt vài giây. Mắt thấy Ôn Tố sắp đi ra ngoài, cô vội đuổi theo, “Nhưng dù vậy thì cậu cũng rất ngầu nha!”

Vào tiết tự học buổi tối, trong lớp học yên lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Phần lớn các bạn học sinh trong lớp đang nghiêm túc ngồi làm bài tập, ôn lại bài cũ. Nhưng cũng có ngoại lệ. Mấy bạn học sinh ngồi ở phía cuối lớp lấy tiểu thuyết ra để bên dưới sách giáo khoa, cẩn thật lật từng trang một để đọc, thỉnh thoảng còn ngước lên nhìn qua cửa sổ một cái.

Nhưng dù sao thì thầy chủ nhiệm của lớp cũng có khả năng đi yên lặng không phát ra tiếng động. Vì thế, khi Khương Nham đứng bên cửa sổ, có rất nhiều người không phát hiện. Kỷ Phán Phán đang lật quyển sách “Sổ tay về những điểm quan trọng và khó khăn”* màu xanh nước biển, cô nàng vừa ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt của người đàn ông trung niên đang đứng bên ngoài cửa sổ, thiếu chút nữa bị dọa cho hồn lìa khỏi xác. Cô nàng hoảng sợ vỗ vỗ ngực.

*Sách “Sổ tay về những điểm quan trọng và khó khăn” là cuốn sách do Nhà xuất bản Đại học Sư phạm Trung ương Trung Quốc xuất bản năm 2009, tác giả là Trương Lập Văn (nguồn: baike.baidu.com)

*Minh An: Cuốn sách này dùng để bổ trợ cho kiến thức Vật lý 11 nha mọi người

Thầy ơi đừng làm vậy nữa, dọa chết người đó!

Khương Nham chắp hai tay sau lưng, ông chậm rãi đi vào trong lớp. Chỉ một lát sau, ông đã thu được mấy quyển tiểu thuyết. Có cả huyền huyễn, có cả ngôn tình. Bàn tay ông đặt lên trên bìa tiểu thuyết, cười tủm tỉm hỏi, “Có hay không?”

Mấy bạn học sinh dưới lớp im thin thít.

“Đồng tiền ba mẹ em kiếm được đều là kết quả của bao mồ hôi nước mắt. Ba mẹ các em đưa các em đến trường để các em đọc tiểu thuyết vào giờ tự học hay sao?”

Ôn Tố ngáp một cái. May là vừa rồi cô hơi mệt, không đọc tiểu thuyết. Cô nâng tay lên lật trang đầu tiên của quyển sách mới tinh, sau đó lật qua trang thứ hai. Giấy trong sách còn sạch hơn cả mặt cô nữa.

Chờ sau khi Khương Nham hung dữ rời đi, Ôn Tố lấy một quyển tiểu thuyết ngôn tình từ trong ngăn bàn ra, tiện tay đưa cho Khương Lâm Quyện một tờ giấy, không quan tâm đối phương có đồng ý hay không, “Cậu giúp tớ canh thầy.”

“?”

Đầu ngón tay thon dài của thiếu niên kẹp lấy tờ giấy, mắt cậu híp lại. Rõ ràng cậu không hiểu tại sao Ôn Tố lại nhờ một phiên bản thu nhỏ của thầy giáo như cậu canh thầy giúp cô. Cậu giơ tay, cầm lấy quyển tiểu thuyết trên bàn Ôn Tố đi, nhỏ giọng nói, “Tịch thu.”

Ôn Tố khó chịu trừng mắt nhìn cậu, viết trên giấy, “Có phải cậu định lấy làm của riêng, sau đó mang về nhà đọc không?”

Khương Lâm Quyện cảm thấy nghẹn họng, cậu định nói gì đó nhưng đối phương cắn chặt lấy lý do này không buông, tiếp tục viết lên giấy, “Không ngờ cậu lại là một người như vậy. Nhìn qua thì công bằng liêm chính, nhưng thật ra lại muốn trộm tiểu thuyết ngôn tình của con gái!”

“……”

Môi cậu mím lại rồi lại buông lỏng ra. Mặt Khương Lâm Quyện cứ như xuất hiện một vết nứt vậy. Người nghiêm chỉnh, đứng đắn như Khương Lâm Quyện sợ nhất là kẻ quấy phá, trong đầu chỉ toàn mấy logic vớ vẩn như Ôn Tố. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng ép cảm xúc của mình xuống. Vẻ mặt cậu lạnh hơn, nhỏ giọng nói, “Không thích.”

Ôn Tố cười xảo quyệt, “Nếu không thích thì trả tớ.”

Bằng một thế lực nào đó, cuối cùng đồ lại về chỗ Ôn Tố. Khương Lâm Quyện nhíu mày, lại cầm tiểu thuyết qua chỗ mình, nâng bút lên gõ gõ vào sách Ôn Tố, “Học đi.”

Đúng lúc này chuông tan học vang lên. Ôn Tố lật hai trang sau đó ngả người xuống bàn, cứ như trên đầu cô có hai cái tai rũ xuống vậy, “Đọc không hiểu.”

Khương Lâm Quyện lạnh giọng nhắc nhở, “Cậu có thể sử dụng tài nguyên miễn phí là bạn cùng bàn của mình.”

Ôn Tố chớp mắt. Đúng rồi, một thánh học to như thế này ngồi cạnh cô. Nếu cô không lợi dụng, có phải là phí phạm của trời rồi hay không? Cô nhìn cậu, “Cậu là tài nguyên miễn phí đúng không?”

“Ừ.”



“Có thể dùng chỗ khác hay không?”

Khương Lâm Quyện: “……”

Tuy rằng cô không nói chỗ khác là chỗ nào, nhưng nghe cái giọng điệu kia của cô là biết nó chẳng phải là cái gì tốt cả. Khương Lâm Quyện suýt nữa không giữ nổi dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo của mình. Nhưng cậu điều chỉnh lại cảm xúc rất nhanh. Cậu phớt lờ Ôn Tố, coi cô như là yêu tinh quấy phá việc tu hành của mình.

Đến gần cuối tuần, Ôn Tố được Khương Nham gọi đi, “Thầy đã gọi điện thoại cho bà em, từ nay về sau, cuối tuần em sẽ tới nhà thầy ở, tiện thể để A Quyện nhà thầy giúp em học bù.”

Ôn Tố hơi bất ngờ, vì thế cô không kịp phản ứng lại.

“Tiện thể.” Khương Nham càng nhìn càng thấy cái quả đầu của Ôn Tố ngứa mắt, “Tối nay không có tiết tự học, em đi nhuộm lại tóc của mình cho thầy. Đến thứ hai tuần sau nhớ phải mặc đồng phục hẳn hoi, nếu còn làm loạn nữa thì cho em đi dọn vệ sinh cả tháng này.”

Lần trước vì Ôn Tố mà Khương Nham mất hết mặt trước tất cả các giáo viên cùng lãnh đạo nhà trường. Một thầy chủ nhiệm mà không quản nổi học sinh lớp mình. Nếu không phải quan hệ của ông với bà nội Ôn Tố thì còn lâu ông mới quan tâm cô đến như vậy.

Ôn Tố đi từ văn phòng về lớp, đúng lúc giáo viên tiếng Anh của lớp đang dạy tiết cuối. Ôn Tố nhàm chán ngồi trên chỗ của mình, nghe lời giáo viên giở sách đến bài đang học. Cô trộm đưa cho Khương Lâm Quyện tờ giấy, “Chúng ta sắp ở cùng nhà với nhau rồi, có phải hơi nhanh quá không?”

“?” Huyệt thái dương của Khương Lâm Quyện bị hai chữ “ở chung” làm cho giật giật. Ở chung cái gì mà ở chung?

Cơ má của cậu giật giật, ngón tay thon dài vò tờ giấy thành một cục sau đó ném qua một bên.

Ôn Tố còn chưa từ bỏ ý định, cô lại viết thêm tờ giấy nữa, hỏi có phải cậu thẹn thùng hay không. Động tác này vừa lúc lọt vào mắt Phong Tình – giáo viên tiếng Anh của lớp. Cô cười cười, “Bạn nữ xinh đẹp ngồi cạnh Khương Lâm Quyện, em đứng lên đọc bài hôm nay đi.”

Nửa câu sau, cô dùng tiếng anh để nói, “Louder, please.”

Ôn Tố đứng dậy cầm sách giáo khoa tiếng Anh lên. Lớp học yên tĩnh lại ngay lập tức, tất cả đều chuẩn bị tinh thần cười nhạo Ôn Tố. Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra. Ôn Tố nghe thấy giáo viên tiếng Anh khen cô xinh đẹp, cô cũng chẳng đối đầu với cô giáo mà bình tĩnh đọc bài một lượt. Điều bất ngờ chính là giọng đọc của cô rất chuẩn.

Tất cả mọi người đều bất ngờ. Ôn Tố cười tủm tỉm hỏi, “Em ngồi xuống được chưa cô?”

Phong Tình giơ tay, ý bảo cô ngồi xuống, cô cũng không quên khen Ôn Tố vài câu. Đến cả Khương Lâm Quyện cũng không ngờ tới trình độ tiếng Anh của Ôn Tố không tồi. Trong lòng cậu nghĩ, có lẽ cô cũng chưa đến mức hết thuốc chữa, đang nghĩ thì có tờ giấy được đưa qua, “Có phải vừa rồi cậu thẹn thùng hay không?”

Khương Lâm Quyện: “……”

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Ôn Tố thu dọn đồ đạc định ra ngoài chơi. Đột nhiên Khương Lâm Quyện đứng sau gọi cô lại, “Cơm nước xong thì đến tiệm cắt tóc.”

“?” Ôn Tố khó hiểu nhìn cậu, “Làm sao? Cậu định cạo đầu đi tu à?”

Ba dấu chấm chạy qua đầu Khương Lâm Quyện. Cậu mím môi, rõ ràng không định nhiều lời cùng Ôn Tố nữa. Một tay cậu túm lấy quai cặp sách của Ôn Tố kéo về phía trước. Ôn Tố cũng chỉ có thể đi theo, trên đường đi, cô không quên tiếp tục đùa giỡn Khương Lâm Quyện, “Còn chưa yêu nhau mà cậu đã tận tâm đến mức cầm cặp sách cho tớ rồi à?”

“……”

Thứ sáu, bên ngoài trường vô cùng náo nhiệt. Ôn Tố đòi ăn mì thịt bò, Khương Lâm Quyện đưa cô đi ăn. Bên ngoài trường có một tiệm mì rất ngon, canh bên trong rất ngọt. Miếng thịt bò to đùng được đặt trên bát mì, trên đó rải thêm một chút rau thơm, trông vô cùng hấp dẫn.

Ôn Tố sung sướng uống một ngụm canh. Nâng mắt lên thì cô thấy Khương Lâm Quyện đang cầm đũa, nghiêm túc nhặt rau thơm trong bát ra. Mày cậu nhăn chặt đến mức như có thể kẹp chết một con muỗi. Ôn Tố không nhịn được phì cười. Dáng vẻ nghiêm túc này của cậu cũng buồn cười quá rồi đó!

Một tay cô chống má, “Cậu không thích ăn rau thơm à?”

“Ừ.”



Ôn Tố như có suy nghĩ gì đó, ánh mắt cô dừng trên môi cậu. Xem ra về sau ăn rau thơm xong thì không thể hôn môi với cậu được rồi, nếu không người nào đó sẽ không thích.

Cô cầm lấy chiếc đũa, vô cùng tiện tay gắp hết rau thơm trong bát Khương Lâm Quyện cho vào trong bát mình, sau đó ăn lên một cách vô cùng ngon lành. Khương Lâm Quyện nhìn cái bát của mình bị cô động đũa vào, cậu muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Làm sao thế?”

Cậu nắm chặt lấy chiếc đũa, có mấy cái gân xanh lộ ra trên mu bàn tay trắng nõn, “Không có gì.”

Sau khi ăn cơm xong, Khương Lâm Quyện đưa Ôn Tố tới tiệm cắt tóc, bảo ông chủ nhuộm đen cho cô. Ôn Tố đoán Khương Lâm Quyện không muốn tới đây, tám chín phần là do đồ cổ hủ Khương Nham kia bắt cậu tới đây giám sát. Cô bỏ giấy gói kẹo ra, cho một cái kẹo cao su vào miệng, “Tớ tự nhuộm được mà, cậu về nhà trước đi.”

Khương Lâm Quyện đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Dựa vào hiểu biết của cậu với Ôn Tố trong khoảng thời gian này, nếu bây giờ cậu rời đi thì chắc chắn Ôn Tố sẽ không nghe lời nhuộm lại tóc, “Tôi ở đây chờ cậu.”

Đồ đầu gỗ chết mục. Ôn Tố nghĩ thầm sao người này có thể cứng nhắc như vậy được nhỉ, lão Khương bảo tới đây giám sát cô thì giám sát cô thật luôn?

Nhuộm tóc tốn không ít thời gian, trong lúc chờ, Khương Lâm Quyện ngồi im ở ghế sô pha đọc sách, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Ôn Tố nhìn thoáng qua bóng cậu từ trong gương, vô cùng hiểu lòng người nói, “Còn tốn nhiều thời gian lắm, tớ tự nhuộm được thật mà, cậu không cần ở đây với tớ đâu!”

Đôi mắt sau cái kính của Khương Lâm Quyện từ từ nhìn qua chỗ Ôn Tố, lạnh lùng, “Không cần.”

Thợ làm tóc nghe đoạn nói chuyện này của hai người còn tưởng hai người là học sinh yêu đương với nhau. Ông không nhịn được nhìn Khương Lâm Quyện nhiều hơn một chút, “Không ngờ nhìn qua bạn trai cháu khá lạnh lùng mà nhiệt tình với cháu vậy luôn.”

Khương Lâm Quyện hơi ngẩn ra, sau đó cậu xụ mặt, nhìn qua cậu hơi tức giận. Nhưng không ai phát hiện tai cậu hơi đỏ lên. Cậu định giải thích, đối phương lại nói thêm, “Có ít thằng nhóc tới đây kiên nhẫn chờ bạn gái mình nhuộm tóc lắm. Đã thế còn chẳng phàn nàn câu nào.”

Ôn Tố nhìn dáng vẻ bị hiểu lầm nhưng không biết cãi như nào của Khương Lâm Quyện, trong lòng cô cười như điên. Cậu là người nghiêm túc, đứng đắn như vậy, đương nhiên không muốn mình bị hiểu lầm thành học sinh hư yêu sớm rồi.

Thợ làm tóc là một người nói nhiều, ông nói thêm, “Nhóc con, cháu làm tốt lắm, có dáng vẻ của chú năm đó. Đàn ông à, phải biết thương vợ. Năm đó chú nghe lời vợ lắm, vợ bảo gì chú làm đấy…”

Tiếp đó ông kể chuyện xưa của mình và vợ mình một cách vô cùng tỉ mỉ. Ôn Tố thấy Khương Lâm Quyện không nói nên lời, mặt đen sì ngồi một chỗ thì cười đến đau cả bụng.

Lúc sắp nhuộm xong, Ôn Tố nhìn qua chỗ Khương Lâm Quyện, “Tớ hơi đói, cậu đi mua đồ cho tớ được không?”

Thợ làm tóc nhìn cậu một cái, cảm thấy chắc chắn cậu sẽ đi.

Thiếu niên nắm chặt sách trong tay, cắn chặt răng, cuối cùng chấp nhận số phận đứng lên, “Ăn gì?”

“Mua hoành thánh đi.”

Khương Lâm Quyện đứng từ sô pha dậy. Vừa ra tới cửa, Ôn Tố ngồi sau đột nhiên nảy ra ý xấu. Cô cố nén ý cười làm nũng, “Cảm ơn anh nha, anh tốt với em quá. Moah moah!”

Moah moah?

Khương Lâm Quyện đứng hóa đá mất ba giây. Trên mặt cậu không chỉ có sự tức giận mà dường như nó còn có sự ngượng ngùng nữa. Hai tai cậu không nhịn được nóng bừng lên. Sau khi sửng sốt vài giây, cậu mới đi ra ngoài được.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Quyện: Mình không thể đỏ mặt, mình không thể phá vỡ hình tượng. Mình rất lạnh lùng, mình là người đứng đắn.