Mùa Xuân Ở Nam Thành

Chương 39: Rạn nứt



Khủng hoảng xảy ra với Hứa Nguyện và Trần Thiến Thiến trong cùng một ngày.

Vào thời điểm đó, cửa hàng đã ngừng hoạt động, những nhân viên có lá gan nhỏ cũng đã rời đi hết, khung cảnh vô cùng vắng vẻ.

Hứa Nguyện lặng lẽ ngồi uống trà, chờ đợi cơn bão sắp đến.

Cửa kính mở ra, một cơn gió lạnh lùa vào.

"Chị Nguyện Nguyện."

Hứa Nguyện sửng sốt nhìn qua, Lâm Hiểu thở hổn hển đi vào.

“Sao em lại ở đây vào giờ này?” cô hỏi.

Lâm Hiểu ngồi xuống bên cạnh cô, "Em cũng là quản lý của cửa hàng này, chắc chắn sẽ phải đưa lời khai."

Hứa Nguyện mỉm cười.

Khoảng mười giờ, người của Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm tìm đến.

Hứa Nguyện thầm nghĩ, người nên đến cuối cùng cũng đã đến.

Một người đàn ông mặc đồng phục xanh nhạt bước tới, dẫn cô và Lâm Hiểu đi.

Mẹ Hứa nghe tin liền tìm đến xem, nhưng cửa hàng đã bị niêm phong.

Bà cũng đã chuẩn bị tìm một luật sư uy tín cho con gái.

Nhưng bà còn chưa kịp liên hệ với luật sư thì người của một công ty luật có tiếng đã tìm tới.

Sau đó, mọi việc diễn ra suôn sẻ mà không cần sự can thiệp của bà Hứa.

Hứa Nguyện ở trong sở cảnh sát một ngày thì được bảo lãnh ra ngoài.

Chính cô cũng không biết tại sao mình lại được thả ra nhanh như vậy, bởi vì Trần Thiến Thiến còn chưa được thả, hơn nữa theo như những vụ trước đó, tất cả cửa hàng trưởng, người đại lý đứng tên mở cửa hàng đều bị tạm giam.

Sau nhiều lần cân nhắc, Hứa Nguyện cho rằng vì trong cửa hàng không có sản phẩm nào bất hợp pháp, tất cả các sản phẩm chăm sóc da đều đã được kiểm định.

Phương thức bán hàng của họ cũng không cường điệu hay lừa đảo.

Có lẽ vì thế, cô nghĩ.

Trong ngày này, ngoại trừ cuộc thẩm vấn về công dụng và quảng cáo sản phẩm, mọi người dường như chỉ để cô ngồi một góc, không có hành động nào khác.

Ngay trước khi cô bước ra, một người phụ nữ bước vào và ngồi trước bàn thẩm vấn.

Hứa Nguyện ngồi dưới ngọn đèn sáng nhìn về phía người phụ nữ.

Người bên cạnh gọi cô là trưởng phòng Ôn.

Hai bên nhìn nhau, một lúc sau, người phụ nữ nói: "Chiều nay cô có thể ra ngoài."

Hứa Nguyện nhẹ giọng đáp: "Tôi không làm gì trái pháp luật, không gây nguy hiểm đến tính mạng, sức khỏe của người dân. Sau khi họ tìm hiểu mọi chuyện, tôi tất nhiên có thể ra ngoài."

Ôn Nhã cười nói: "Thật sự cô suy nghĩ quá đơn giản, chuyện của Manor phức tạp thế nào, có lẽ cô không hề biết."

Hứa Nguyện không trả lời.

Ôn Nhã cũng không quan tâm, "Đây là cơ hội tốt nhất để cấp quản lý cao tầng tấn công thị trường bán hàng trực tiếp, không lột da thì khó mà thoát ra được."

Hứa Nguyện cười nói: "Đã như vậy, tại sao lại thả tôi ra?"

“Vậy cô cảm thấy vì cái gì?” Ôn Nhã cười nhạt, “Đương nhiên là có người vì cô mà tìm tới tôi.”

"Để cô được thả ra ngoài không dễ đâu, cô có biết anh ấy đã hứa gì không?"

Hứa Nguyện nhìn Ôn Nhã, trong lòng đã có phỏng đoán.

“Anh ấy đã hứa sẽ đáp ứng hôn sự.” Nói tới đây, Ôn Nhã mỉm cười, “Không còn cách nào, cô thì mặt dày mày dạn, anh ấy lại quá cứng đầu."

Căn phòng thẩm vấn chìm trong im lặng, khuôn mặt của Hứa Nguyện trở nên tái nhợt.

Ôn Nhã đứng dậy, bỏ lại một câu: "Tôi sẽ gửi thiệp cưới cho cô."

Khi Hứa Nguyện được ra ngoài vào buổi chiều, trời đã tối mịt, gió lạnh gào thét.

Từng đợt lá khô rơi lả tả, Hứa Nguyện đứng một mình bên đường.

Cuộc sống đã đủ cay đắng, tại sao ông trời vẫn không tha cho cô...

Sự nghiệp và tình duyên đều thất bại cùng lúc.

Mở mắt ra nhìn con đường phía trước tấp nập xe cộ qua lại.

Một giọt chất lỏng ấm áp rơi lên mu bàn tay.

Khi cô nâng mí mắt lên, một bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt cô.

Hứa Nguyện ngước mắt.

Anh đứng giữa thế giới u ám, vén ra một tia sáng trong không gian tăm tối.

Minh Vọng thầm thở dài, anh chưa từng thấy cô mong manh như vậy, lòng anh chua xót, cảm thấy hối hận vì đã bỏ mặc cô trong thời gian này.

Cô không nói cho anh biết,vì vậy anh nổi giận, cuối cùng một mình cô chịu nhiều áp lực từ mọi phía.

Anh vươn tay kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt.

Hứa Nguyện thật sự rất cần một cái ôm, giờ phút này, cô không thể nghĩ nhiều, chỉ biết ôm thật chặt người trước mặt.

Mẹ Hứa chạy xe điện đến, dừng ở phía xa nhìn qua, khó trách trong khoảng thời gian này mọi chuyện lại được giải quyết gọn gàng như vậy, thì ra là có người ở phía sau giúp đỡ.

Bà thấy Minh Vọng kéo con gái mình lên chiếc xe màu đen ở gần đó.

Bà cũng không đến làm phiền bọn họ, lặng lẽ lái xe về nhà.

Xe chạy về phía khu chung cư cao cấp, Hứa Nguyện lặng lẽ đi theo anh. Sau khi tắm rửa đi ra, thấy Minh Vọng đang định gọi đồ ăn mang về, đột nhiên nói để cô làm bữa tối.

Minh Vọng nhìn cô, đột nhiên anh thấy rất vui.

Hứa Nguyện đi tới tủ lạnh, bên trong trống không, khoảng thời gian này anh đi công tác, cô không ghé qua, quản gia cũng không mua thực phẩm dự trữ.

Minh Vọng đứng sau lưng, định gọi đồ ăn mang về, Hứa Nguyện hỏi: "Gần đây có siêu thị không?"

Sau khi liếc nhìn cô vài lần, tâm trạng của anh cuối cùng cũng được vực dậy, thậm chí còn cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Khoé miệng khẽ nhếch lên, tâm trạng thả lỏng.

Anh biết cô nấu ăn rất giỏi, nhưng ở bên nhau lâu như vậy, cô thật sự chưa từng nấu cơm cho anh.

“Siêu thị cũng không xa, cách tiểu khu chỉ hơn trăm mét.” Anh nói rồi nắm lấy tay cô, muốn cùng đi.

Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, anh giơ tay xem giờ, là thời gian diễn ra cuộc họp video.

“Anh đi làm việc của mình trước đi, siêu thị cũng không xa, em đi mua chút đồ ăn rồi sẽ trở lại.” Hứa Nguyện nói.

Minh Vọng nhìn cô chằm chằm, giơ tay xoa đầu cô, miễn cưỡng đồng ý.

Sau khi vào phòng làm việc, anh cũng không còn tâm trạng tiếp tục cuộc họp, giao cuộc họp cho Từ Hà Diệp xử lý, anh cầm di động đang định ra ngoài thì nhận được điện thoại của Minh Cảnh.

"Anh, chuyện anh nhờ em đã hỏi thăm được rồi, là được người ta bảo lãnh."

Minh Vọng dừng lại, "Không phải do em bảo lãnh sao?"

"Không phải em, em tưởng là anh làm?"

"..."

“Là anh làm, xin lỗi, nhiều việc quá nên anh không nhớ rõ.” Minh Vọng thở ra nặng nề, giơ tay nhéo sống mũi.

"Vậy thì tốt, em đi làm việc đây."

Cúp điện thoại, Minh Vọng đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, trong đầu nảy ra vô vàn suy nghĩ.

Lúc anh trở về, cô vừa bị bắt, tất cả kế hoạch anh chuẩn bị trước đó đều trở nên vô dụng.

Dù anh có khả năng, nhưng chuyện này không thể giải quyết bằng tiền, việc của Manor đã lan rộng trên cả nước, mọi kênh thông tin đều trở nên nhạy cảm.

Đây là lần đầu tiên anh trở về nhà nhờ sự trợ giúp của ba anh, nhưng gia đình anh đặt ra điều kiện, đó là anh phải đính hôn với con gái nhà họ Ôn.

Không giống như một gia đình bình thường, tất cả mọi việc lớn nhỏ trong gia đình anh đều xuất phát từ lợi ích.

Một gia đình như vậy làm anh rất thất vọng.

Không nói một lời, anh quay đầu bỏ đi.

Anh không thoả hiệp, Minh Cảnh cũng không phải người bảo lãnh Hứa Nguyện, cũng không biết bọn họ đang bày ra cạm bẫy gì cho anh.

................................................................................................................................

Siêu thị cách khu dân cư không xa, nhưng khoảng cách từ căn hộ của Minh Vọng tới cổng chung cư lại khá xa.

Cô chậm rãi bước đi, đầu óc trống rỗng, chỉ nhìn chằm chằm con đường dưới chân, lặng lẽ bước đi, gió lạnh thổi tung mái tóc ngắn.

Khi đến siêu thị, Hứa Nguyện kéo một chiếc xe đẩy và lang thang không mục đích.

Cô tiện tay chọn một bó rau xanh.

Cô đẩy xe tới lui vài vòng, Minh Vọng kiên nhẫn đi theo cô, nhưng Hứa Nguyện không phát hiện có người đi theo.

Ánh đèn ở khu thực phẩm tươi sống lạnh lẽo, nhiệt độ thấp hơn những khu vực khác.

Người phụ nữ tóc ngắn bắt đầu cẩn thận chọn thực phẩm, cô lấy một ít cà chua, trứng, khoai tây và ớt xanh, sau đó đi đến quầy thịt.

Minh Vọng lặng lẽ nhìn cô, không thể không thừa nhận, giờ khắc này khói lửa nhân gian của cuộc sống bình thường khiến anh nảy sinh rất nhiều ý niệm trong đầu.

Hứa Nguyện sau khi mua đồ xong mới biết ngoài trời đang mưa, vì không lớn lắm nên cô cầm chiếc túi trên tay, bước vào màn mưa.

Cô đi không nhanh vì túi hàng có vẻ nặng, tuy nhiên sau đó mưa ngày càng nặng hạt.

Hứa Nguyện nhìn tới nhìn lui, trái phải cũng không có chỗ trú mưa, đành mặc kệ, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Mưa rất to, cô chỉ có thể một tay ôm túi đồ, tay kia lau nước mưa trên mặt.

Trời tối sầm, không khí lạnh ập đến, đèn đường nhập nhoè trong làn nước.

Ngay khi cô đưa tay lên lau mặt lần thứ ba, đỉnh đầu cô bỗng khô ráo, nhưng trước mắt cô mưa vẫn còn rất nặng hạt.

Túi đồ trong tay đồng thời được nhấc lên, Hứa Nguyện ngửi được một mùi hương quen thuộc từ chóp mũi.

“Sao đi vội như vậy?” Minh Vọng nói, đưa dù cho cô cầm, sau đó cởi áo khoác, khoác cho cô.

Môi Hứa Nguyện trắng bệch, toàn thân lạnh cóng trong cơn mưa mùa đông.

Minh Vọng ôm cô một lúc, sau đó mới cầm lấy chiếc dù trên tay, ôm cô đi về phía trước, nhưng đi được vài bước thì cô hắt hơi.

“Em không sao chứ?” Anh cúi đầu, trán chạm vào đầu cô, “Mau trở về tắm nước nóng, đừng để bị cảm.”

“Minh Vọng.” Hứa Nguyện dừng bước ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn đường, đôi mắt cô đỏ hoe, hốc mắt ươn ướt, không biết là mưa hay là nước mắt.

“Sao vậy em?” Minh Vọng đáp, thấy cô vẫn chưa đi, anh đành phải quay lại, “Sao vậy?"

"Tại sao anh lại tốt như vậy?" Cô lẩm bẩm với chính mình.

Minh Vọng nhướng mày, ánh mắt rõ ràng bị lời nói của cô làm cảm động, tâm tình thả lỏng.

Vừa mở miệng đang định trêu chọc cô, lại nhìn thấy hốc mắt và tâm trạng nặng nề của cô, nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng.

“Đi thôi.” Một lúc sau, cô mới hoàn hồn, kéo anh đi về phía trước.

Minh Vọng ném túi đồ trên tay xuống đất, kéo cô lại, một tay nâng cằm cô lên, môi anh đáp xuống môi cô trong màn mưa đêm.

Cơn mưa xối xả của thành phố xé toạc màn đêm mông lung, khiến cho ánh đèn đường lúc này mập mờ không thấy rõ.

Trái tim của Hứa Nguyện loạn nhịp trong nụ hôn đêm mưa này, giây phút nước mắt rơi xuống, cô vươn tay ôm lấy bờ vai rộng và ấm của anh.

Trong cơn mưa nặng hạt khắp thành phố, hai người như đang ở trong một thế giới riêng biệt.

Anh tuỳ tiện, cô cũng buông thả, tận hưởng sự điên rồ giữa lằn ranh đạo đức.

Cô nghĩ chắc mình điên mất rồi.

Thật ra, trong đêm mưa này, cả anh và cô đều phát điên.

Chỉ muốn cùng anh chìm đắm trong khoảnh khắc này, không muốn nhìn thấy bình minh.

Vì cô biết khi mặt trời ló dạng, hai người sẽ phải bước về hai phía khác nhau.

Chỉ nghĩ đến đây đã khiến cô bật khóc.

Hai người cuối cùng ướt sũng về đến nhà, sau khi về nhà tắm nước nóng, Hứa Nguyện vào bếp nấu ăn.

Minh Vọng tắm xong cũng đi tới, đứng bên cạnh cô, anh mặc bộ pyjamas màu xanh hải quân, cẩn thận học cách nhặt rau.

Thấy cô đang cắt cà chua, anh đưa tay nhón một miếng cho vào miệng, thấy cô ngước mắt nhìn anh, anh nhẹ nhàng quàng món quà trên tay vào cổ cô.

Anh đi qua, ôm cô vào lòng, trong không gian tràn ngập mùi cơm đang sôi, nhẹ nhàng nói: “Ở bên em lâu như vậy mà còn chưa tặng quà cho em lần nào.”

Anh dùng đầu ngón tay cầm lên, hỏi cô: "Em thích không?"

“Em thích.” Cô cúi đầu đáp lại anh.

Cô đã từng có được món quà quý giá nhất trên đời này, là thứ mà không vật chất nào có thể so sánh.

Cô sẽ giấu sâu trong lòng, khi chết sẽ mang vào quan tài, dùng cả đời này để trân trọng.