Mùa Xuân Ở Nam Thành

Chương 41: Trời cao đất rộng



Bầu trời xám xịt, Hứa Nguyện ngước đôi mắt khô khốc nhìn qua khe rèm cửa, trằn trọc suốt đêm.

Bên tai là hơi thở nặng nề của Minh Vọng. Từ hôm qua trở về, anh còn chưa kịp nghỉ ngơi đã vội tất tả lo chuyện của cô.

Hứa Nguyện cúi người hôn nhẹ lên má anh. Cô ngồi dậy, vòng tay ôm lấy eo anh.

Nghiêng người lấy điếu thuốc và bật lửa, học theo anh, mở chiếc hộp màu bạc chấm nhẹ một lớp bột trắng, sau đó mồi thuốc.

Hương bạc hà the mát theo khói bay vào phổi, giống như hương vị băng tuyết trong mùa đông, nhưng tiếc rằng mùa đông Nam Thành không có tuyết.

Trong vô thức, cô hút rất chậm, gần như để điếu thuốc tự cháy, tưởng như thời gian yên bình này kéo dài vô tận.

Mảnh tàn thuốc cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Cô dụi đầu lọc vào chiếc gạt tàn, nhìn anh vài lần, một lúc sau mới đứng dậy đi vào phòng tắm.

Hứa Nguyện bỏ tất cả những thứ cô mang đến căn hộ này vào một chiếc túi.

Cuối cùng, không nhịn được, cô vào phòng ngủ, nắm tay anh, nhẹ nhàng nói lời từ biệt: “Minh Vọng, tạm biệt.”

Một đời này, chỉ cần được ở bên anh trong thời gian ngắn ngủi đã đủ làm cô thoả mãn.

Cảm ơn vì đã đồng hành cùng cô trên một đoạn đường.

Biển rộng sông dài, cả đời thuận lợi.

Hy vọng anh sẽ trải qua mỗi ngày trong vui vẻ.

Vào một ngày nắng ấm, cô lặng lẽ rời đi.

Khi Minh Vọng tỉnh dậy đã là mười hai giờ trưa, anh theo thói quen thò tay ôm người bên cạnh vào lòng, nhưng chỉ chạm vào khoảng trống.

Anh mơ màng mở mắt ra, người bên gối đã không còn ở bên cạnh, anh sờ điện thoại xem giờ, vội đứng dậy đi tắm.

Tắm xong, anh ra phòng khách nhìn một vòng, sau đó lại đi vào phòng ngủ cầm điện thoại lên, không tìm thấy tin nhắn nào trên Wechat.

Anh ngồi xuống sô pha gọi cho cô, một giọng nữ máy móc phát ra từ ống nghe, anh lại gửi cho cô thêm vài tin nhắn, sau khi yên lặng đợi ở phòng khách một lúc, anh thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.

Anh phóng xe đến cửa hàng của cô, nơi này vắng tanh, trên cửa vẫn còn dấu niêm phong.

Gõ ngón trỏ lên vô lăng, xem một loạt tin tức công việc trên Wechat, cuối cùng anh quyết định lái xe đến công ty.

Trong lúc đó, một cơn bão đang chuẩn bị bùng nổ ở tập đoàn Minh Thị,.

Ông cụ Minh quyết tâm bắt ép Minh Vọng đính hôn với cháu gái nhà họ Ôn.

Trong giới, tin tức hai nhà sắp liên hôn đang dần lan truyền.

Minh lão gia không cho phép Minh vọng tiếp tục ngỗ nghịch.

Minh Vọng không phải là người mặc cho người khác điều khiển, anh không còn quan tâm đến tập đoàn Minh Thị nữa mà dồn hết sức lực cho công ty công nghệ K&U, hợp tác với Từ Hà Diệp, chuyên nghiên cứu và sản xuất hệ thống trí tuệ nhân tạo.

Đồng thời, tất cả hệ thống thông minh AI trong các khách sạn 5 sao thuộc tập đoàn Minh Thị sẽ không được tiếp tục cập nhật trong nửa cuối năm nay.

Đây cũng là một trong những lý do khiến anh sớm đưa hệ thống trí tuệ nhân tạo AI vào ngành khách sạn từ tháng 8 - dù vốn dĩ anh cần thời gian để nghiên cứu và nâng cấp sản phẩm.

Khách sạn năm sao là do ông cụ Minh sáng lập. Với sự gia tăng của các loại homestay, khách sạn tình thú và nhà nghỉ trong những năm gần đây, các khách sạn truyền thống ngày càng bị cạnh tranh, lợi nhuận cũng ngày càng giảm.

Khi tiếp nhận tập đoàn, Minh Vọng đã đầu tư hệ thống trí tuệ nhân tạo AI trong khách sạn, sự mới mẻ và tiện lợi do công nghệ cao mang lại đã khiến khách sạn hồi sinh trong thời gian ngắn.

Nhưng anh cũng chỉ đầu tư vào các khách sạn ở Nam Thành, hệ thống được cập nhật mỗi tháng, lập trình của robot bắt kịp xu hướng hiện tại, đặc biệt chú trọng đến phạm vi chăm sóc khách hàng.

Minh Vọng rút lui khỏi mọi công việc điều hành và quản lý của tập đoàn Minh Thị, trực tiếp ngừng cập nhật hệ thống, sau đó anh hợp tác với các khách sạn khác trong thành phố.

Hơn nữa, phạm vi ứng dụng của hệ thống thông minh AI không chỉ trong lĩnh vực khách sạn mà còn trong ngành công nghiệp ô tô của tập đoàn họ Từ.

Ngược lại, đối với khách sạn của Minh thị, chỉ trong vài ngày đã nhận được rất nhiều lời phàn nàn, thậm chí cư dân mạng còn đưa ra lời khuyên với khách du lịch về các khách sạn đang áp dụng hệ thống AI. Việc này ảnh hưởng rất lớn đến doanh thu của Minh thị.

Minh lão gia nhìn công sức của mình bị Minh Vọng từng chút một hủy hoại, cũng không khỏi đau lòng.

Vì vậy, Ôn Nhã mấy lần liên lạc với Minh Vọng, muốn cùng anh bình tĩnh thương lượng, nhưng anh luôn từ chối gặp mặt.

Thời gian này, công ty công nghệ K&U chuẩn bị được niêm yết trên sàn chứng khoán NYSE của Mỹ.

Gần sang năm mới, anh bay đến New York cùng với Từ Hà Diệp và Lục Hoa Khiêm.

Khoảng thời gian này anh bận đến tối tăm mặt mũi.

Nhưng dù thế nào đi nữa, mỗi ngày anh đều không quên gửi một tin nhắn cho Hứa Nguyện, bất kể cô có phản hồi hay không.

Hứa Nguyện về nhà, mẹ Hứa kéo cô đến nhìn kỹ một lượt, sau đó chỉ thở dài không nói.

Hai mẹ con lặng lẽ ăn bữa sáng.

Bà không hỏi cô sau này có dự định gì, chỉ trấn an cô rằng mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu, bảo cô đừng buồn.

Hứa Nguyện vào phòng tính toán một chút, tiền đầu tư vào cửa hàng tổng cộng 400.000 tệ, tuy tiền tiết kiệm trong tay cũng không nhiều, nhưng còn may cô không mắc nợ.

Cửa hàng còn niêm phong nên không thể kiểm kê tài sản.

Cô lấy di động ra gửi tin nhắn cho Hà Thạc ở Tô Châu.

Vòng đi vòng lại, cô vẫn phải quay lại công việc cũ.

Ngày 26 tháng 12 âm lịch lẽ ra là một ngày tốt, nhưng quả thật với Hứa Nguyện chính là "hoạ vô đơn chí."

Chủ nhà nói với những người thuê cố gắng dọn ra trước Tết nguyên đán, tiểu khu này chắc chắn sẽ bị dỡ bỏ ngay đầu năm mới.

Hai mẹ con ra ngoài một ngày nhưng vẫn không tìm được căn nhà thích hợp, Tết âm lịch đang đến gần, chủ nhà hầu hết đều về quê nên không có cách nào liên lạc

Tối về đến nhà, bà Hứa đột nhiên đề nghị kế hoạch trở về quê.

Quê của họ ở vùng nông thôn, là một thị trấn nhỏ xa xôi ở phía Nam, lái xe cũng phải mất hơn ba giờ.

Hai mẹ con đã lâu không trở về, ngày hôm sau Hứa Nguyện lái xe đưa mẹ Hứa mua nhu yếu phẩm mang theo.

Sau khi vào thị trấn, những con đường, cánh đồng, núi và sông đều có bóng dáng quen thuộc.

Dọc đường gặp không ít người quen cũ, bà Hứa chào từng người một.

Ngôi nhà cũ vẫn còn đó, nhưng vì đã lâu không có người ở, ngoài sân cỏ dại mọc um tùm, mái ngói xập xệ.

Mở cổng đi vào, hai người sang nhà hàng xóm mượn dụng cụ để dọn dẹp sửa chữa.

Sau khi dọn dẹp phòng ngủ, mở cửa sổ cho thoáng khí, hai mẹ con ra sân nhổ cỏ.

"Hứa Nguyện?"

Chợt một cái đầu ló ra từ cổng, ngập ngừng gọi tên cô.

Hứa Nguyện ngồi xổm trong sân, nâng mũ rơm quay đầu nhìn về phía cổng.

Một người đàn ông có làn da màu đồng đi vào cửa, đôi mắt sáng, khi cười lộ ra hàm răng trắng bóng, nói: "Thật sự là cậu sao? Cậu mới về à?"

Anh bước vào, lén nhìn cô vài cái, tim đập loạn xạ.

Hứa Nguyện nhìn anh ta một lúc rồi ngẩn ngơ quay sang mẹ.

Bà Hứa cũng đang nhìn người thanh niên, anh ta gãi đầu, thành thật cười nói: "Dì không nhớ con sao? Nhà họ Lý ở đầu thôn, lúc tiểu học cháu đã học cùng lớp với Hứa Nguyện."

"A ~" Bà Hứa chợt ý thức được, cười nói: "Lý Tiểu Tứ?"

“Vâng ạ” Người đàn ông mỉm cười, ngồi xổm xuống bên cạnh Hứa Nguyện, nhặt chiếc liềm bên cạnh cô lên, bắt đầu thoăn thoắt làm việc, “Dì à, đừng gọi bằng biệt danh, Hứa Nguyện không nhớ đâu ạ.”

Hứa Nguyện cũng vừa nhớ ra người này là ai, cười nói: "Lý Tồn Mậu, làm sao mà không nhớ được."

Lý Tồn Mậu ngồi xổm bên cạnh cô, bị nụ cười tươi sáng quyến rũ của cô làm cho lóa mắt.

Một lúc sau, anh ta quay lại với khuôn mặt đỏ bừng, không nói được lời nào, chỉ biết cười.

Anh xấu hổ khi bắt gặp ánh mắt của Hứa Nguyện, hít một hơi rồi tiếp tục nhổ cỏ.

Sau khi làm xong đám cỏ trước sân, anh ta đi dạo một vòng rồi vội vàng rời đi.

“Đứa nhỏ này chắc là thích con rồi.” Bà Hứa vặn vòi nước, sau đó trêu chọc Hứa Nguyện.

Hứa Nguyện đang giặt khăn bên cạnh, không nói lời nào trước sự trêu chọc của mẹ.

Chỉ là khi Lý Tồn Mậu nhiệt tình đề nghị sửa mái nhà giúp hai mẹ con thì cô từ chối.

Hai người ngủ lại một đêm, sau đó quay về Nam Thành để thu dọn những vật dụng còn lại.

Xe của Hứa Nguyện cũng không rộng lắm, cuối cùng phải mướn một chiếc xe vận chuyển.

Đêm hai mươi tám tháng mười hai âm lịch, Hứa Nguyện và mẹ ở lại ngôi nhà cũ.

Lý Tồn Mậu là một chàng trai nhiệt tình, tuy Hứa Nguyện từ chối sự giúp đỡ của anh nhưng hôm sau khi họ quay lại từ Nam Thành, anh đã đến giúp họ sửa lại mái nhà một cách cẩn thận, cũng sửa lại cổng ra vào cho chắc chắn.

Hai mẹ con vội vàng sắm sửa ít đồ tết, năm mới sắp đến rồi.

Phác Mỹ Linh nghe mẹ kể bên nhà cũ của Hứa Nguyện có người về ở, nhân lúc đang tranh cãi với mẹ chồng, cô tức giận xách hành lý bắt chuyến xe cuối cùng về nhà mẹ đẻ.

Khi đến nhà ga thị trấn, Hứa Nguyện lái xe đến đón cô ấy.

Hai người đã lâu không gặp, sau bữa tối đêm giao thừa, bà Hứa đi thăm họ hàng, Phác Mỹ Linh xách bia đến trước cửa nhà cô.

Họ ở trong sân, dọn ra đĩa đậu phộng, vừa uống rượu vừa xem pháo hoa trong làng.

"Lúc trước khi tôi còn đang loay hoay tìm việc, vốn dĩ muốn hợp tác với cậu và Thiến Thiến, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy..."

Hứa Nguyện nhấp một ngụm rượu, cúi đầu cười nói: "Có lẽ tôi không có vận may trong kinh doanh."

Cô ngả người ra ghế nhìn bầu trời đêm, lặng lẽ uống hết một chai bia, đột nhiên nói: "Mỹ Linh, tôi cảm thấy cuộc đời mình là một sự thất bại hoàn toàn. Tình yêu, sự nghiệp, tiền bạc đều không có."

“Cậu…đừng buồn.” Phác Mỹ Linh vỗ vai cô, “Mọi việc rồi sẽ tốt hơn.”

Hứa Nguyện khui một chai bia, tự giễu nhếch môi: “Nhưng ở tuổi 27, có mấy ai thất bại được như tôi?”

"Chậc, chẳng ai thuận buồm xuôi gió cả. Cuộc đời không phải lúc nào cũng dễ dàng như vậy. Chúng ta còn trẻ, còn thời gian để làm lại."

Phác Mỹ Linh nhấp một ngụm bia rồi hỏi lại: "Vậy cậu có dự định gì trong tương lai?"

"Hồi về Nam Thành, tâm nguyện lớn nhất của tôi là mua được một căn hộ cho mẹ. Mục tiêu này nhất định phải thực hiện được. Giờ thì chỉ có thể quay lại công việc cũ."

"Về Tô Châu?"

Hứa Nguyện ậm ừ, cúi đầu nhìn Wechat.

Minh Vọng gửi cho cô lời chúc mừng năm mới trong hộp thư thoại, nói rằng anh rất nhớ cô.

Cô ngơ ngác nhìn một lúc, đến khi màn hình nhòe đi, cô xóa tin nhắn thoại, xóa luôn Wechat, sau đó cầm lon bia uống sạch.

"Khi nào cậu đi?"

“Khoảng mùng mười Tết, có thể sớm hơn.” Hứa Nguyện đáp, bóp nát chiếc lon rỗng.

Phác Mỹ Linh khuyên không được, chỉ có thể uống cùng cô bạn thân.

Ngoài cổng, Lý Tồn Mậu dẫn lũ trẻ trong làng đốt pháo trên con đường trước nhà Hứa Nguyện, cứ thấp thỏm nhìn mãi vào trong sân.

Phác Mỹ Linh buồn cười: "Cái tên đại ngốc này!"

Hứa Nguyện cũng cười bất đắc dĩ.

Đêm giao thừa, tiếng chuông lớn dưới gốc cây đa cổ thụ đầu làng rung lên.

Hứa Nguyện chắp tay khi chuông reo.

"Minh Vọng, lời chúc năm mới này dành cho anh. Mong anh hạnh phúc.

Hi vọng anh sẽ tìm được một cô gái yêu anh.

Như em đã yêu anh trong rất nhiều năm.

Mong anh có một gia đình hòa thuận."

Điều cô sợ nhất là bóng dáng anh quay lưng về phía cô, bước đi dứt khoát.

Tất cả đều đã như cô mong muốn, cô sẽ không phải nhìn thấy anh quay lưng về phía mình.

Chỉ là không biết tại sao lại có giọt nước mắt chực chờ rơi xuống...

Là vì quá khứ?

Không phải, là vì tương lai sau này có lẽ không bao giờ gặp lại.