Mục Long Sư

Chương 15: Đấu trí đấu dũng



Dịch giả: Quăn quăn

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Mùa thu khí hậu khô lạnh làm mỗi một tia nắng đều lộ ra ấm áp đáng ngưỡng mộ.

Trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn, trên con đường đá một cây cầu gỗ kéo dài đến trong hồ, vẻ mặt Chúc Minh Lãng nghiêm túc đứng ở vùng ven, nhìn tốc độ những con Ban Lam Ngư Yêu trong nước cực nhanh, lại liếc mắt nhìn Tiểu Ngạc Long ngồi phịch ở bên cạnh mệt mỏi sắp lật cái bụng.

"Cạch cạch cạch cạch ~~~~~~~~~~ "

Một đám Thạch Ban Ngư Yêu nhanh chóng vẫy đuôi, ở bên cạnh Tiểu Ngạc Long tạt bọt nước, mang theo mười phần ý trào phúng.

Bọn Ban Lam Ngư Yêu đáng chết này. . .

Tốc độ bọn chúng quá nhanh, trình độ linh hoạt viễn siêu những cá mú hoang dại ở hồ sông bên cạnh, rõ ràng số lượng rất nhiều, lại gần trong gang tấc, nhưng không biết vì sao mỗi lần Tiểu Ngạc Long nhào lên, bọn chúng né tránh nhanh không gì sánh được, toàn bộ hành trình Tiểu Ngạc Long đều vồ hụt.

Một buổi chiều, dưới dòng nước xiết chảy mạnh, một đầu Ban Lam Ngư Yêu cũng không bắt được, khó trách nhiệm vụ này không ai nhận, độ khó so với tưởng tượng cao hơn nhiều lắm!

"Đừng nhụt chí, đừng nhụt chí, chỉ là phương pháp của chúng ta không đúng thôi, đi về ta nghiên cứu thêm những con Ban Lam Ngư Yêu này, ngày mai chúng ta tái chiến!" Chúc Minh Lãng an ủi Tiểu Ngạc Long.

Tiểu Ngạc Long ủ rũ, đại khái nó không nghĩ tới mình sẽ vô dụng như vậy, ngay cả đám Ban Lam Ngư Yêu này cũng có thể trào phúng mình.

Cứ như vậy, lúc nào mới có thể cùng Bộc Bố Giao Long sánh vai?

. . .

Vào buổi tối, Chúc Minh Lãng vẫn khóa chặt cửa như cũ, đi đến Trữ Long điện.

Trong Trữ Long điện các tiểu sinh linh kỳ thật đều mang một chút thuộc tính phi phàm cùng lũ dã thú có chút khác biệt, lại thêm tuyệt đại đa số bọn chúng vừa mới được ấp nở, hoặc là còn ở ấu niên kỳ, có thể thuần dưỡng và bồi dưỡng rất tốt, là lựa chọn tốt nhất cho tuyệt đại đa số người muốn trở thành Mục Long giả.

Chỉ là cho dù đã trải qua một phen cố ý sàng chọn, tỷ lệ bọn chúng hóa thành rồng cũng phi thường nhỏ.

Theo một ít tiểu sinh linh Trữ Long điện dần dần trưởng thành lại không có người nguyện ý đem chúng mang đi, hơn phân nửa bọn chúng sẽ được phóng sinh.

Tối nay Chúc Minh Lãng đến trợ giúp Hà lão tiên sinh đem một chút tiểu sinh linh thể trạng quá lớn, có tính phá hoại cùng xâm lược mạnh thả đi. Cũng không thể để bọn chúng ở chỗ này ăn không ở không cả một đời được.

Bận rộn đến nửa đêm, Chúc Minh Lãng phát hiện phóng sinh cũng không phải một chuyện nhẹ nhõm, dù sao những con bị phóng sinh đa số có được hung tính, bọn chúng ở Trữ Long điện tổn thương và cắn chết tiểu sinh linh khác. . .

"Ngươi canh đến hừng đông thì có thể trở về , bên kia có một cái chuông cộng minh, nếu không phải ấu linh quần thể vượt ngục bộc phát, cũng đừng có kéo vang nó, giấc ngủ của lão nhân gia ta rất trọng yếu, bị quấy nhiễu một lần, khả năng một tháng cũng đừng nghĩ ngủ được an ổn. Nhục tằm ngươi cần ở hậu điện, đưa tới bao nhiêu ngươi cứ lấy bấy nhiêu là được, cái thứ này cũng không có ấu linh nào ăn, cũng không biết ai cầm những côn trùng thấp kém này tới làm lương thực." Hà lão tiên sinh phân phó Chúc Minh Lãng.

"Được rồi, lão tiên sinh ngài trở về nghỉ ngơi đi." Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.

"Lúc ta đi có bao nhiêu con, trở về cũng phải là bấy nhiêu con, một con cũng không thể thiếu." Hà lão tiên sinh nói.

"Ngài yên tâm, thiếu đi ta, cũng sẽ không thiếu đi bất luận một tiểu gia hỏa nào." Chúc Minh Lãng nói ra.

. . .

Dựa theo Hà lão tiên sinh phân phó, qua mỗi giờ đều phải tuần tra một lần, phòng ngừa một vài "Con chồn" ham mê sinh linh đi trộm trứng ấu linh, Chúc Minh Lãng sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên tuần tra tương đối chịu khó.

Xem xét bốn chỗ, Chúc Minh Lãng ngoài ý muốn phát hiện một cái ao, bên trong nuôi chính là một đám ấu linh Ban Lam Ngư.

Học viện cũng quá qua loa đi, vậy mà lại bắt mấy con ấu linh Ban Lam Ngư ở trong hồ tới góp đủ số!

Những Ban Lam Ngư ấu linh này có chút khác biệt, vằn trên người bọn chúng càng thêm trong suốt, hơn nữa còn ở thời kỳ rất non nớt đã có râu cá rất dài.

"Thì ra là thế, thời điểm bọn chúng kết thành đàn, là lợi dụng những râu đong đưa này để thông báo cho đồng bạn xung quanh có địch tập kích. Nhờ vậy các Ban Lam Ngư Yêu có thể sớm né tránh Tiểu Ngạc Long tấn công!" Quan sát một hồi, Chúc Minh Lãng bừng tỉnh đại ngộ.

"Nhưng thuần túy từ tốc độ mà xem, Ban Lam Ngư Yêu cũng quá nhanh đi, Tiểu Hắc Nha phải ở trong dòng chảy của thác nước huấn luyện, để quen lực cản của dòng nước và tăng phương diện tốc độ lên mới được!"

. . .

Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi, buổi chiều ngày thứ hai Chúc Minh Lãng không vội vã để Tiểu Ngạc Long cùng Thạch Ban Ngư Yêu đấu trí đấu dũng, mà là đến chỗ dòng chảy của thác nước lúc trước đã cuốn bọn hắn vào đó.

Trải qua hai ngày cho ăn nuôi, Tiểu Ngạc Long đã dài đến một mét hai, thể trạng rõ ràng so với lúc trước mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Dưới dòng chảy của thác nước, lấy lực cản cường đại cùng lực lượng hấp xả để rèn luyện thể trạng, đây là phương pháp rèn luyện chất lượng phi thường tốt.

"Mục tiêu của hôm nay chính là không bị cuốn xuống. . ."

Vì lý do an toàn, Chúc Minh Lãng tìm một đầu dây thừng dài, trói trên thân Tiểu Ngạc Long, đến lúc nó không chịu nổi cũng có thể dựa vào cái này kéo lại.

Tiểu Ngạc Long cũng không chịu thua kém, cả một buổi chiều nó đều quanh quẩn một chỗ dưới thác nước, từ đầu đến cuối không hề bị dòng nước mạnh mẽ cuốn xuống, loại phương thức rèn luyện này khiến cho lớp da cá sấu nó vừa mọc ra không bao lâu cũng rắn chắc không ít.

Ngày thứ ba, Chúc Minh Lãng vẫn không có mang Tiểu Ngạc Long đi bắt Thạch Ban Ngư Yêu.

Ăn đầy một giỏ lớn đại nhục tằm hình thể Tiểu Ngạc Long tựa như lại lớn một vòng, Chúc Minh Lãng đem độ khó huấn luyện hôm nay tăng lên, không chỉ yêu cầu Tiểu Ngạc Long không bị dòng xoáy thác nước cuốn lao xuống, còn muốn nó nghịch dòng nước xiết mà lên, bằng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi dòng xoáy ngầm.

"Rất tốt, nhiệm vụ hôm này cũng hoàn thành, đã không cần dây thừng bảo hộ. Sáng sớm ngày mai ăn nhiều một chút, chúng ta phải nếm thử dưới lực cản cường đại của thác nước nhào cắn tiến công!"

Lại trông suốt một đêm, Chúc Minh Lãng nhận được hai giỏ đại nhục tằm.

Chỉ là Tiểu Ngạc Long đã trong mấy ngày ngắn ngủi dài đến một mét rưỡi, đoán chừng không bao lâu thân nó có thể dài tới trình độ một người trưởng thành, mà lượng cơm ăn của nó cũng từ một giỏ biến thành hai giỏ!

Chúc Minh Lãng bắt đầu đau đầu.

Công việc lâm thời này của mình đoán chừng không thể cho Tiểu Ngạc Long ăn no, lại phải tìm một ít công việc tới làm.

. . .

Đến ngày thứ bảy, Tiểu Ngạc Long rốt cuộc cũng hoàn thành huấn luyện tiến hành nhào cắn trong dòng nước, thế là Chúc Minh Lãng cùng tiểu ngạc linh lại một lần nữa hăng hái xuất hiện ở chỗ cầu gỗ lát đá. . .

Nước hồ thanh tịnh, Thạch Ban Ngư Yêu quả thật có chút nhiều, bọn chúng thậm chí không thèm trốn ở dưới đá ngầm, thường xuyên ở trên mặt nước vung vẩy cái đuôi cùng râu dài của bọn chúng.

"Xuất kích!"

Chúc Minh Lãng giơ tay, rất có uy thế huy động thiên quân vạn mã.

Thân thể màu đen của Tiểu ngạc linh chui vào trong hồ nước, lấy tốc độ gấp ba trước đây cắn một cái về phía một con Ban Lam Ngư Yêu to mọng.

Đầu Ban Lam Ngư Yêu này giật nảy mình, hốt hoảng né tránh.

Cùng lúc đó, những Ban Lam Ngư Yêu khác cũng làm ra phản ứng, không đợi Tiểu Ngạc Long tới gần, bọn chúng đã giống như gợn sóng tản ra.

Tiểu Ngạc Long so với trước kia mạnh hơn nhiều lắm, nhưng truy đuổi Ban Lam Ngư Yêu giống như truy đuổi cái bóng của mình, luôn luôn đến lúc sắp chạm đến bọn chúng, bọn chúng liền tản ra!

"Hắc Nha, tách bọn chúng ra, sau đó đuổi con lạc đàn kia đến chết luôn!" Chúc Minh Lãng cao giọng nói.

Tiểu ngạc linh nghe được chỉ huy, lập tức đổi loại phương thức tấn công, không còn trực tiếp nhào cắn, mà dùng thân thể tách ra những Ban Lam Ngư Yêu hình thành gợn sóng trận này, để một ít Ban Lam Ngư Yêu trong đó lâm vào bối rối. . .

Quả nhiên, một đầu Ban Lam Ngư Yêu non trẻ xuất hiện sơ hở, nó bị tách ra, bị cô lập đến ngoài bầy cá, không có Ban Lam Ngư Yêu khác báo động phương hướng, bọn chúng mơ mơ màng màng du động!

"Ngao! ! !"

Hàm cá sấu lao tới, gọn gàng cắn con Ban Lam Ngư Yêu đang khủng hoảng này!

Răng màu đen gắt gao cắn chặt con ngư yêu bóng loáng, Tiểu Ngạc Long hưng phấn từ trong nước nhảy lên, đem chiến lợi phẩm cao cao ném ra khỏi mặt nước, nhìn Chúc Minh Lãng trên cầu biểu hiện ra thành quả mình đi săn! !

"Ha ha, chúng ta thành công! !" Trên khuôn mặt Chúc Minh Lãng là dáng tươi cười vui mừng.

Mặc dù trước kia từng giết Cổ Yêu, diệt qua Cự Ma, nhưng không biết vì cái gì bắt giết một đầu Ban Lam Ngư Yêu nho nhỏ ngược lại càng làm hắn nhảy cẫng không thôi.

Có lẻ là hắn đã thay đổi rồi.

Trải qua u ám dài dằng dặc, từng tia sáng lóe lên ngược lại làm cho hắn dấy lên hi vọng.

Cùng một người nội tâm có chờ mong, dù là chỉ là một chút xíu cải biến, cảm xúc đều sẽ không tự chủ được mà hưng phấn lên.

. . .