Mục Long Sư

Chương 28: Lão sư bảo ta đi tuần sơn



Dịch giả: Tiểu Hy

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Đối với một người lớn lên trong gia đình chăn nuôi như Lý Thiếu Dĩnh mà nói, thì người có thể hô mưa gọi gió cũng không khác gì thần tiên trên trời.

Nhà bọn họ chuyên về chăn nuôi dê bò, mà bọn chúng cần có cỏ tươi để ăn, mà mưa càng nhiều thì đồng cỏ càng tươi tốt. Nếu xui xẻo năm nào gặp phải dịp khô hạn như thế này, cả nhà bọn họ càng sẽ phải vất vả hơn, chăn thả dê bò thật xa để tìm chỗ có cỏ cây tươi tốt.

Việc thả xa này không chỉ gặp khó khăn về đường xa, tìm kiếm, mà còn dễ dàng bị thất lạc gia súc.

Ngoài ra, vì không có mưa, nhiều loài thực vật cũng chết héo, việc dê bò bị chết đói là điều khó tránh khỏi. Đối với những người nông dân sống nhờ vào việc chăn nuôi mà nói, đây quả thực là thiên tai mang tính hủy diệt, cả gia đình họ thậm chí có thể vì vậy mà không có tiền mua đủ lương thực, áo bông để vượt qua mùa đông.

Hô mưa gọi gió, Thương Long huyền thuật.

Nếu rồng của mình có được bản lĩnh này, vậy chẳng phải toàn bộ thôn dân đều phải tôn thờ mình hay sao?

“Huyền thuật có loại cầu mưa gọi gió, cũng có loại là niệm chú trừ tà, mỗi một loại rồng đều có năng lực riêng biệt khác nhau. Cho dù những con rồng này có cùng chung huyết thống, thì trong quá trình trưởng thành, chúng nó cũng có thể vì có quá trình tu luyện khác nhau mà sinh ra nhiều loại huyền thuật khác nhau.” Mặc dù là đang đưa học sinh đi chấp hành nhiệm vụ, Đoàn Lam lão sư cũng không quên giảng bài.

Gió lạnh thấu xương phát ra từng tiếng hun hút, nhưng âm thanh của nàng vẫn nhẹ nhàng rót vào tai từng người ở đây.

Các học viên đều rất chăm chú nghe giảng. Chủ yếu là phong cảnh bình nguyên này lúc đầu khi bay lên, các học viên còn thấy có chút mới mẻ, nhưng đi một đoạn vẫn là khung cảnh này, bọn họ đã không còn hứng thú như lúc đầu nữa. Quay đi quay lại, vẫn là Đoàn Lam lão sư khiến bọn họ ngắm mãi không chán.

Rồng được chia làm ba loại lớn.

Cổ Long.

Cự Long.

Thương Long.

Cổ Long là bá chủ của lục địa.

Nó có được sức trưởng thành khá lớn và một vài chiến kỹ cổ xưa. Đa số Cổ Long đều có thân hình cường tráng, răng nanh nhọn hoắt, móng vuốt sắc bén, lớp da bên ngoài cứng như đá.

Chúc Minh Lãng cảm thấy, chủ huyết thống của tiểu Hắc Nha có vẻ thiên về Cổ Long hơn.

Vậy nên, nếu có thể trang bị cho tiểu Hắc Nha một bộ khải giáp hạng nặng, chắc chắn sẽ đánh đâu thắng đó!

Cự Long cũng có thân thể cường tráng.

Đồng thời nó còn nắm giữ một vài loại ma pháp có tính hủy diệt trên diện rộng. Cự Long đa phần đều có một đôi nhục dực tràn đầy sức mạnh, bởi vậy từ trên trời xuống dưới đất, ở đâu chúng cũng có thể chiến đấu được.

Con Lưu Kim Hỏa Long của La Hiếu là sinh vật có huyết thống khá gần với Cự Long, có thể khống chế hỏa ma pháp!

Thương Long có hình thể nhỏ thon gầy hơn Cổ Long, nhưng Thương Long lại có huyền thuật cực kỳ mạnh mẽ. Kể cả Cự Long tinh thông ma pháp cũng không thể sánh bằng huyền thuật của Thương Long.

Trạm Xuyên Long của Đoàn Lam chính là một đầu có được huyết mạch Thương Long cực kì tinh thuần.

Mặc dù loài rồng được chia làm ba loại huyết mạch chính, nhưng rồng trên thế giới này đa phần đều là hỗn huyết.

Những con rồng có được huyết mạch pha tạp như vậy có lẽ sẽ đồng thời kế thừa chiến kỹ, ma pháp, huyền thuật cùng lúc; hoặc cũng có thể là chẳng có năng lực nào cả.

Những con rồng có được huyết mạch thuần khiết đến 80-90% thì chắc chắn sẽ thức tỉnh được năng lực riêng từ huyết mạch, nhưng hai loại năng lực còn lại, dù có cố gắng thế nào cũng sẽ không có được.

Bạch Khởi trước kia cũng là một đầu có được huyết mạch Thương Long thuần khiết, chỉ là sau khi hóa rồng lần nữa, Chúc Minh Lãng cảm giác nó có điểm khác trước kia. Lớp lông vũ mềm như nhung bao phủ tại phần cánh trông khá giống với kết tinh của ma pháp.

. . . . .

Vinh Cốc thành nằm giữa hai ngọn núi, có lẽ bởi vì mùa thu năm nay ở đây khá lạnh, nơi đầu nguồn, nước đã đóng băng từ lâu, tất cả các con suối chảy về phía Vinh Cốc thành đều khá nhỏ, đừng nói đến việc phải tưới nước cho hàng trăm mảnh ruộng dưới kia, với lượng nước như vậy, ngay cả cỏ để nuôi súc vật còn không mọc nổi.

Vinh Cốc thành bởi vì nguyên nhân về khí hậu và địa hình nên lúa ở đây chín muộn hơn so với các nơi khác. Hiện tại đã một tháng không có mưa, nước suối cũng không đủ để tưới nước, một mùa màng bội thu có thể vì vậy mà đi tong, biến thành một trận hạn hán, các hộ gia đình chăn nuôi cũng phải chịu ảnh hưởng nặng nề không kém.

Cả tòa cổ thành chìm trong không khí tiêu điều, yên lặng. Bỗng lúc này, sáu con Phi Hành Ngụy Long đáp xuống ở quảng trường trung tâm thành.

Một hàng người mặc một thân quần áo màu nâu, xếp thành hàng, cung kính đứng chờ ở đó. Thần sắc mỗi người đều kích động tựa như nhìn thấy cứu tinh xuất hiện.

“Xin chào hai vị sư trưởng của Ly Xuyên cao viện, đa tạ các vị đã tới đây giúp đỡ các lão bá tánh!” Một vị nam tử trẻ tuổi đứng đầu nói chuyện.

“Nước sông đầu nguồn trên núi đã đóng băng, lượng nước từ suối chảy xuống cũng khổng đủ để trồng lương lực. Ngươi thân là thành chủ của Vinh Cốc thành, tại sao không tính đến điều này? Chiến trường tiền tuyến chỉ cách nơi đây năm mươi dặm, nếu chỉ vì lương thực không đủ để tiếp viện mà làm những tên tiện dân Vu Thổ kia tràn vào, ngươi cảm thấy ngươi có thể giữ được cái đầu mình sao?” Đạo sư Kha Bắc vừa xuống dưới liền cả giận nói.

“Sư trưởng răn dạy rất đúng, một tháng trước ti chức đã viết giấy khẩn cầu tổ Long Thành bang tìm kiếm Vũ Long, tuy nhiên rất ít người làm mục long sư có được loài rồng am hiểu gọi mưa giống như Kha Bắc sư trưởng và Đoàn Lam sư trưởng. Bởi vậy việc này gác lại đến tận bây giờ, cũng may mắn lời khẩn cầu của ti chức được đưa tới Ly Xuyên cao viện. Hai vị sư trưởng cùng các vị học viên vất vả đường sá xa xôi lại đây, mời các ngài tới trong phủ nghỉ ngơi một đêm.” Thành chủ trẻ tuổi không tự ti không kiêu ngạo trả lời.

“Chuyện này đã quan hệ đến tình hình chiến sự, làm sao có thời gian để kéo dài nữa, trực tiếp bắt đầu đi.” Kha Bắc đạo sư không kiên nhẫn nói.

“Trời hiện tại cũng sắp tối rồi, nhiệt độ không khí sẽ giảm mạnh, đến lúc đó hai vị sư trưởng gọi mưa xuống có khả năng cao sẽ trực tiếp biến thành tuyết, như vậy sẽ làm hoa màu tổn thương, đồng cỏ cũng bị đông lạnh.” Thành chủ nói.

“Được rồi, vậy để ngày mai đi.” Đoàn Lam gật gật đầu.

Kha Bắc cũng không nói gì nữa.

“Mời!”

Tiến vào bên trong phủ, Kha Bắc đạo sư đi ở hàng đầu cũng không quên sứ mệnh dạy học của chính mình, hiền hòa giải thích với các học viên đi theo đằng sau.

Các học viên lúc đầu còn ồn ào vì tới một nơi xa lạ, nghe thấy đạo sư giảng bài đều yên lặng nghiêm túc lắng nghe.

Nhất là khi biết bản thân các đạo sư của học viện cũng có thân phận cao quý, mấy người học viên bọn họ càng không dám lộ vẻ bất kính.

“Lần gọi mưa này chủ yếu là do Trạm Xuyên Long của Đoàn Lam lão sư tới thực hiện Thương Long huyền thuật, ngày mai dậy sớm một chút, đừng bỏ lỡ quan sát.” Kha Bắc đạo sư nói tiếp.

. . . . .

Ban đêm ở đây rất lạnh, bầu trời phía Đông đen kịt lại, từng đám từng đám mây màu đỏ hồng phát sáng cả một vùng, đem Vinh Cốc thành chiếu rọi như lúc hoàng hôn.

Cách đây năm mươi dặm là chiến trường, nhìn một mảng mây trời màu đỏ sậm tràn ngập khí thế kia, Chúc Minh Lãng lại nhớ tới một thân ảnh gầy yếu, sắc mặt tái nhợt đứng trên đầu Lưu Kim Hỏa Long.

“Tên kia hình như càng ngày càng mạnh.” Chúc Minh Lãng khẽ thì thầm.

Chúc Minh Lãng cũng không phải là người ngu xuẩn, hắn biết rõ hiện giờ người có khả năng uy hiếp lớn nhất đối với hắn đúng là nam tử có được Lưu Kim Hỏa Long này.

Hắn ta trời sinh tính tàn bạo, máu lạnh, giết người không chớp mắt, quan trọng nhất chính là hắn có chấp niệm đáng sợ đối với Lê Vân Tư, dường như có thể vì chiếm lấy nàng mà có thể làm được bất cứ chuyện gì.

Thân phận chính mình sớm hay muộn cũng sẽ bị nhìn thấu, mà kẻ lưu lạc và nữ quân cùng chạy ra địa lao cũng đã bị đồn ầm lên ở bên ngoài.

Chỉ cần hơi kiểm chứng tình hình lúc đó, thân phận của mình sẽ lập tức bại lộ.

La Hiếu cũng nhất định sẽ không bỏ qua chính mình.

Đây là đại địch đầu tiên mà hắn gặp phải, tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác!

“Chúc Minh Lãng.” Một thanh âm mềm mại vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của Chúc Minh Lãng.

“Đoàn Lam lão sư.” Chúc Minh Lãng vẫn duy trì sự tôn kính với người bề trên, tay trái đặt lên mu bàn tay phải, hơi hơi khom người.

“Ngày mai vào lúc chính ngọ ta sẽ cầu mưa, nhưng nước mưa chỉ có thể đủ tạm thời, vô luận là ruộng lúa hay công việc chăn nuôi thì đều yêu cầu nguồn nước rất lớn. Ta hy vọng sáng sớm mai ngươi liền dọc theo khe núi đi lên trên, nhìn xem có thứ gì cản trở làm cắt đứt nguồn nước hay không.” Đoàn Lam nói với Chúc Minh Lãng.

“Vâng.” Chúc Minh Lãng gật gật đầu. Đây chắc là nhiệm vụ của trợ giáo.

“Không cần đi quá xa, rừng sâu núi thẳm có thể có yêu ma, cố gắng căn thời gian để trở về trước khi cầu mưa.” Đoàn Lam nói.

Chúc Minh Lãng lại hành lễ lần nữa, nhìn theo Đoàn Lam lão sư rời đi.

……

Trời tờ mờ sáng, Chúc Minh Lãng liền tỉnh lại, huân thảo hương đốt cả đêm tràn ngập trong phòng, khẽ hít một hơi liền làm cho người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Vừa muốn đứng dậy, Chúc Minh Lãng liền phát hiện trên mép giường xuất hiện một con sinh vật nhỏ nhắn có bộ lông trắng muốt, cái đuôi nhỏ dài thỉnh thoảng nhấc lên, giống như một con mèo nhỏ lười biếng mà cao quý.

Bộ lông trắng tinh mượt mà, nương theo hô hấp uyển chuyển nhẹ nhàng, Lông vũ trên đôi cánh lại hơi mở ra, như là một mảnh san hô thánh khiết vừa bị một trận sóng nhẹ nhàng lướt qua.

Chúc Minh Lãng mỉm cười sủng nịnh, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trên người Băng Thần Bạch Long, đặc biệt là phần lông mao mượt như nhung trắng tinh khôi ở phần cổ kia, dùng bàn tay vuốt ve ở bên trên thật sự là một loại hưởng thụ.

“Du ~ ~ ~ ~” Băng Thần Bạch Long dường như rất thích có người vuốt ve, nó vô thức cọ cọ lên tay Chúc Minh Lãng

“Tỉnh rồi à, vậy thì theo ta đi tuần sơn thôi.” Chúc Minh Lãng nói với Băng Thần Bạch Long.

“Y!” Tiểu Bạch Khởi hơi gật gật đầu, rất vui lòng đi cùng Chúc Minh Lãng.

“Ngươi hẳn là đã tiến giai xong rồi, tại sao vẫn còn bộ dáng nhỏ bé xinh xinh thế này?” Chúc Minh Lãng tò mò ngắm nghía Tiểu Bạch Khởi.

Tính ra thì, từ lúc Tiểu Bạch Khởi ngủ say tỉnh lại hẳn là liền bước vào trưởng thành kỳ, đây là hắn đọc được trên sách trong thư viện. Dựa theo hai loại huyết thống mà nói, ấu niên kỳ của Tiểu Bạch Khởi cực kỳ ngắn ngủi.

Nhưng hiện tại Chúc Minh Lãng lại không thấy Tiểu Bạch Khởi có thay đổi gì cả.

Có lẽ nên đợi thêm một thời gian nữa xem sao, Chúc Minh Lãng cũng không sốt ruột lắm. Tiểu Bạch Khởi chắc là ngủ ở Linh Vực có chút chán, nên muốn ra ngoài hít thở không khí.

……

Cho Tiểu Bạch Khởi ăn một ít mật hoa, Tiểu Bạch Khởi tuy rằng có một đôi cánh giống loài chim, nhưng nó lại có bốn chi và móng vuốt giống loài mèo đáng yêu mà mềm mại.

Cách nó ăn cũng không phải là mổ giống loài chim bình thường, mà là liếm giống nai con. Bởi vậy, khi cho ăn mật hoa, cũng không bỏ vào trong bình được mà Chúc Minh Lãng phải đổ vào lòng bàn tay rồi đưa lên miệng cho nó ăn. Lúc này, nó mới lười biếng vươn đầu lưỡi nhỏ, bộ dạng tựa như nai con uống nước, đem mật hoa chậm chạp nuốt xuống bụng.

Vừa đi ngược lên trên khe núi, vừa chậm rãi đổ mật hoa ra cho Băng Thần Bạch Long ăn, Chúc Minh Lãng còn thuận tiện nhìn qua đồng ruộng hoa màu ở gần đó, hắn phát hiện hoa màu đúng là có sương đọng lại.

Một đường đi vào sâu trong khe núi, Chúc Minh Lãng đi lên với tốc độ khá nhanh, thể lực của hắn cao hơn người bình thường rất nhiều, không giống như các mục long sư khác, chỉ cần thoát ly long sủng, thì còn yếu hơn một số người thường tập võ.

Hiện tại mặt trời đã lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu xuống núi rừng nơi đây, xua tan đi cái lạnh đến từ đêm qua, vạn vật bắt đầu hấp thu năng lượng, chim chóc, thú rừng cũng bắt đầu rời ổ đi kiếm ăn. . . . .

. . .