Mục Thần Ký

Chương 160: Thổi bay hồ Nhược Thủy*



*nguyên văn: 吹皱一池春水.

Tần Mục biết rõ năng lực Tâm Thần Nhãn của người mù, từ lâu đã không còn cảm thấy kinh ngạc, tuy mắt người mù không thể nhìn thấy thế nhưng đồ vật "nhìn thấy" lại nhiều hơn người khác. 

Hắn đứng dậy, từ xa nhìn lại, xung quanh ngọn núi kia còn có từng luồng sáng vàng, lượn vòng quanh ngọn núi.

Thanh Ngưu chạy hết tốc lực, cách ngọn núi kia càng lúc càng gần, cũng không lâu lắm, chỉ thấy từng luồng từng luồng ánh sáng kia trở nên càng ngày càng to, quay chung quanh ngọn núi kia như là từng cái từng cái đai lưng, xuyên tới xuyên lui, bao quanh ngọn núi.

Đến khoảng cách càng gần hơn thì lại thấy bên trong những luồng sáng vàng kia có rất nhiều đồ vật, đó là thần thông của Vu Vương, có luồng sáng vàng ẩn giấu từng thanh từng thanh loan đao bên trong, có luồng sáng vàng chứa từng vị người vàng chói lọi, còn có luồng sáng có rồng vàng uốn lượn bên trong.

Thực lực Vu Vương kinh người, chỉ có tu luyện tới cảnh giới Thiên Nhân mới có thể được gọi là vu Vương, nhưng dù sao thì Lâu Lan Hoàng Kim cung cũng là Thánh địa tái ngoại, đa số Vu Vương đến đây đuổi giết Bá Sơn Tế Tửu đều là Sinh Tử cảnh, thậm chí còn có một vị tồn tại cấp Giáo chủ cảnh giới Thần Kiều, khí thế lớn lao.

Thanh Ngưu cấp tốc chạy, cách ngọn núi kia chỉ còn mười dặm, Tần Mục lại nhìn, chỉ thấy tám góc đông, nam, tây, bắc, đông nam, tây nam, đông bắc, tây bắc của ngọn núi kia, trên không trung mỗi nơi đều có một vị Vu Vương.

Vu Vương phía đông thân người đầu chim, cầm trong tay một cái gương tròn, tấm gương kia rất quái lạ, có mười hai cây xương trắng như tuyết từ trong gương chĩa ra, bị hắn nắm ở trong tay, trong gương bắn ra một vệt sáng vàng.

Vu Vương phía tây thân người đầu báo, trong tay cầm một cây tiết trượng (gậy nhiều đốt), đỉnh tiết trượng buộc một đồ vật như đuôi, đang tung bay, độ dài gần bằng tiết trượng. Mà mũi trượng lại là một khô lâu màu vàng, mắt bắn ra ánh sáng vàng.

Vu Vương phía nam là một người vàng ba đầu, ba cái đầu sói.

Vu Vương phía bắc đầu người thân chim, lưng mọc hai cánh, hai cánh không ngừng phát ra từng thanh từng thanh kiếm màu vàng, kiếm vàng hóa thành một dòng kiếm tấn công về phía trung tâm ngọn núi.

Mà dáng dấp của Vu Vương ở bốn phía đông nam, tây nam, đông bắc, tây bắc cũng là lạ lùng kỳ quái, có mọc ra đầu thú tám tay, có mọc ra sáu chân, có mọc ra nhiều cánh, có trên mặt mọc ra nhiều mắt, lòng bàn tay cũng có mắt.

Cho dù Tần Mục từng tiếp xúc Vu Tôn Lâu La kinh, nhưng thấy tình hình này, vẫn là không thể không thán phục sự tà quỷ và mạnh mẽ của môn công pháp này.

Trung tâm ngọn núi kia, ánh đao ngang dọc đóng mở, chống lại thần thông đánh tới từ tám hướng.

Trên ngọn núi kia thỉnh thoảng có đá tảng rớt xuống, từng khối từng khối đá lớn như sân vuông, tình huống như thế, ở phía xa là không thấy rõ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy những thứ như là hạt bụi đang rơi rụng, chỉ có đi tới gần, mới biết những hạt bụi này khổng lồ đến cỡ nào.

Ngọn núi đã bị thần thông của Bá Sơn Tế Tửu và tám vị Vu Vương gọt đến tựa như một cây cột trụi lủi, chỉ có đỉnh núi chỗ Bá Sơn Tế Tửu đang đứng thẳng còn có chút màu xanh của cây cỏ.

Đồ tể liếc mắt nhìn, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Miệng rộng không chết. Chúng ta trở về thôi."

Tần Mục dở khóc dở cười, Thanh Ngưu lại càng hăng hái lấy chân xông về phía trước.

Còn chưa đi tới chân núi thì đột nhiên đồ tể bay lên trời, một vệt đao quang xé trời, cực kỳ rực rỡ, Tần Mục ngẩng đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy sau khi tia sáng này lướt qua thì hình như trở nên hơi đen, tựa hồ là ánh sáng quá chói lọi in vào tròng mắt một vết đao, lại tựa như là quá sắc bén mà cắt cả bầu trời.

Hắn không nhìn ra là loại nào.

"Thiên Khả Hãn!"

Một tiếng kêu sợ hãi truyền đến, giữa bầu trời một đầu người lăn xuống, chỉ còn một Vu Vương cánh chim không đầu đang đập cánh, màu vàng tung tóe khắp giữa không trung, chính là Vu Vương thân người đầu chim ở phía bắc kia.

Trong rất nhiều Vu Vương ở đây, chỉ có hắn là tồn tại cấp Giáo chủ cảnh giới Thần Kiều, kết quả bị đồ tể đánh lén, cận thân một đao chém chết.

Đồ tể là lưu phái chiến kỹ, bị ông đến gần người thì kết quả có thể tưởng tượng được.

Đồ tể hạ xuống, vẫn vững vàng rơi lên lưng Thanh Ngưu, bảo Thanh Ngưu quay lại, nói: "Lão gia nhà ngươi đã không quá đáng lo, có bị thương nữa cũng có thể giết ra. Thanh Ngưu, ngươi dẫn chúng ta đi Lâu Lan Hoàng Kim cung."

Thanh Ngưu chần chờ, nói: "Lão lão gia không cứu lão gia ra sao? Lão gia hiếu thuận, lúc nào cũng nghĩ đến lòng tốt của người."

"Cứu hắn ra làm gì? Quấy rầy ta sao?"

Đồ tể lắc đầu nói: "Những năm này, ta ở trong thôn cực kì thanh tĩnh, vừa nghĩ tới lại bị tên này lải nhải, ta liền đau đầu. Bảo ngươi đi thì ngươi đi, dài dòng nữa liền ăn thịt bò. Ngươi biết ở trong thôn ta làm gì không?"

Thanh Ngưu rùng mình một cái, không dám nói lời nào, con bò này lanh lợi đã sớm nhìn ra ông là đồ tể giết lợn mổ bò.

"Sư phụ!"

Trên ngọn núi kia, âm thanh của Bá Sơn Tế Tửu truyền đến, hiển nhiên là bị thương, trung khí có chút không đủ, vui vẻ nói: "Sư phụ, quả nhiên là người! Ta liền biết người không chết, người bỏ ta tại Duyên Khang nhiều năm như vậy, chính mình đi ra ngoài tự do vui vẻ, người bồi thường cho ta sao đây? Ta có thật nhiều lời muốn nói với người... "

"Chạy mau." Đồ tể nói.

Thanh Ngưu vội vàng chạy về hướng Lâu Lan Hoàng Kim cung, Bá Sơn Tế Tửu đang muốn xông ra đỉnh ngọn núi kia, bị bảy vị Vu Vương còn lại hợp lực trấn áp xuống, không thể không trở lại đỉnh núi.

Bảy vị Vu Vương kia cũng là cỡi hổ khó xuống, tám người bọn họ hợp sức trấn áp Bá Sơn Tế Tửu, định luyện chết hắn, không nghĩ tới Thiên Khả Hãn đã chết nhiều năm trong truyền thuyết lại xuất hiện, một đao chém chết Vu Vương mạnh mẽ nhất trong bọn họ.

Vốn bọn họ còn tưởng rằng Thiên Khả Hãn sẽ ra tay với bọn họ, mà Bá Sơn Tế Tửu lại phấn chấn tinh thần, ngược lại triển khai đòn đánh sắc bén nhất về phía bọn họ, ngăn cản bọn họ, khiến bọn họ không thể chạy trốn, càng làm cho bọn họ sợ đến hồn phi phách tán.

Mà lúc này, Thiên Khả Hãn vậy mà bỏ Bá Sơn Tế Tửu lại nơi này, cưỡi bò chạy.

Bá Sơn Tế Tửu cũng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, đột nhiên tỉnh ngộ lại, chửi toét miệng, tàn nhẫn đâm xương sống sau lưng lão già.

Lại qua gần nửa ngày, Thanh Ngưu mang theo bọn họ trở lại trước hồ Nhược Thủy, dừng bước lại.

Đồ tể nhìn người mù một chút, nói: "Người mù, ngươi và Mục nhi theo ta lên núi. Hiện giờ ta không có nửa người dưới, đánh không lại lão già kia."

"Được."

Người mù từ trên lưng bò nhảy xuống, Tần Mục để Linh Dục Tú, Hồ Linh Nhi và Thanh Ngưu ở lại chỗ này, nói: "Chúng ta đi một lát sẽ trở lại."

Linh Dục Tú gật đầu: "Tất cả cẩn thận."

Đồ tể đi tới trước hồ Nhược Thủy, lắc đầu nói: "Tiểu tử Bá Sơn này, nhiều năm như vậy cũng không có tiến bộ, thậm chí ngay cả cái hồ này cũng không có chuyển đi."

Ông hít vào một hơi thật sâu, Linh Dục Tú, tiểu hồ ly và Thanh Ngưu ở phía sau không khỏi ngơ ngác, chỉ thấy xung quanh gió cuộn mây tuôn, đám mây giữa bầu trời cũng bị cuồng phong cuốn tới, tuôn về miệng ông lão chỉ còn nửa người dưới trước mặt bọn họ này!

Địa thế thảo nguyên cao, đám mây tương đối thấp, nhưng cách bọn họ cũng trăm nghìn trượng, ông lão này hít một hơi, ngay cả mây trắng trên bầu trời đều bị hít vào trong bụng, mạnh đến nỗi có chút thái quá!

"Đây là, đây là... Cường giả lưu phái chiến kỹ đạt trình độ cao nhất trong truyền thuyết!"

Tinh thần Linh Dục Tú chấn động mạnh, từ khi quốc sư Duyên Khang triệu tập cao thủ lưu phái chiến kỹ đến bàn luận võ đạo, cường giả lưu phái chiến kỹ người chết đã chết, người chạy đã chạy, cũng có người ẩn nấp biến mất.

Tuy nhiên lần chiến đấu luận bàn đó cũng chưa từng xuất hiện cường giả lưu phái chiến kỹ đạt trình độ cao nhất.

Lưu phái chiến kỹ mạnh mẽ ở thân thể, mà đặc điểm của cường giả lưu phái chiến kỹ đạt trình độ cao nhất đó chính là, một vị trí nào đó trên thân thể của bọn họ đã thành Thần!

Bọn họ không cần dốc hết sức triển khai thần thông, mỗi cử chỉ mỗi hành động chính là thần thông.

Hiển nhiên ông lão chỉ có nửa người trên này chính là nhân vật như vậy.

Đồ tể hít đầy một hơi, đám mây ở gần bọn họ cơ hồ bị ông hút hết sạch, sau đó thổi ra một hơi.

Rầm, hồ Nhược Thủy phía trước bọn họ đột nhiên bị hất lên, sóng nước càng lúc càng cao, như là một vùng biển dựng thẳng lên.

Vùng biển dựng thẳng lên này đang nhanh chóng lùi về sau, hầu như là trong nháy mắt liền bị thổi bay vào trong núi tuyết, lấp đầy những thung lũng to to nhỏ nhỏ trong núi tuyết.

Phía trước bọn họ, hồ nước cạn khô, ngay cả xương trắng trong hồ cũng bị thổi bay, tuy đáy hồ còn có chút ẩm ướt, nhưng cũng không còn nước bùn, nước bùn cũng bị thổi sạch sành sanh.

Tần Mục mở thiên nhãn nhìn lại, tấm lụa mỏng bao phủ mặt hồ kia cũng bị đồ tể thổi một hơi không thấy tung tích, không biết bay về đâu.

Cao thủ lưu phái chiến kỹ đỉnh cao nhất sẽ không có pháp thuật thần thông thay đổi địa hình, thế nhưng nhân vật như vậy thì thân thể vô cùng mạnh mẽ, thay đổi địa lý, thay đổi thời tiết, sao phải cần pháp thuật thần thông?

"Nếu như có thể có được thân thể của lưu phái chiến kỹ, kiếm thuật của lưu phái ngự kiếm, thần thông của lưu phái pháp thuật vậy chẳng phải là vô địch rồi?"

Tần Mục hấp háy mắt, đuổi theo đồ tể, hắn tu luyện chính là Bá Thể Tam Đan công, Bá Thể Tam Đan công cái gì cũng tốt, chỉ là không có thần thông, cũng không có pháp môn tu luyện thân thể, càng không có kiếm pháp.

Cũng chính bởi vì hắn tu luyện là Bá Thể Tam Đan công nên đồ tể mới không truyền công pháp tu luyện thân thể cho hắn, tránh làm lỡ tiến cảnh tu vi của hắn.

Kỳ thực, mỗi người trong thôn đều có công pháp độc đáo của riêng mình, tuy nhiên ai cũng không truyền thụ cho hắn.

Bên trong Lâu Lan Hoàng Kim cung truyền đến nhiều tiếng hô kinh ngạc, một hơi thổi bay hồ Nhược Thủy phía trước Hoàng Kim cung, thần thông thông thiên triệt địa cỡ này thật không thể tưởng tượng nổi, sao có thể không làm cho tinh thần đám Đại Vu, Vu sĩ trong Hoàng Kim cung chấn động?

Trước thánh điện, Vu Tôn cầm quyền trượng trong tay đứng đó, trong mắt chiếu ra hai vệt sáng vàng, rơi vào thân thể ba người đang từ đáy hồ đi qua, khóe mắt run lên.

Hắn là Chưởng giáo của Hoàng Kim cung, bởi vì ước ao thân thể mạnh mẽ của đồ tể nên sau khi biết đồ tể múa đao với trời, bị các Thần chém thì liền lập tức lẻn vào Duyên Khang, tiêu diệt môn phái nhỏ đạt được nửa người dưới của đồ tể kia, cướp lấy nửa người dưới của đồ tể.

Hắn biết rõ thân thể của đồ tể vượt xa cơ thể của mình, bởi vậy dứt khoát kiên quyết cắt đứt nửa người dưới của chính mình, đổi thân thể của đồ tể vào.

Mà hiện tại, tình hình trong trong ác mộng của hắn đã biến thành sự thật.

Vị Thiên Khả Hãn kia vẫn chưa chết, ông ta còn sống, hiện tại tìm đến mình muốn lấy lại nửa người dưới của ông ta.

Khóe mắt Vu Tôn run rẩy dữ dội, xoay người đi vào Thánh điện, trên điện thờ bên trong Thánh điện có từng bộ từng bộ xương vàng đang ngồi xếp bằng, có hình người, cũng có hình thú, tổng cộng có mười tám điện thờ, trong mười bảy điện thờ đều là xương vàng, bên trong điện thờ thứ mười tám thì lại có một ông lão đầu rối bù chỉ còn lại da bọc xương đang ngồi, bất động như chết.

"Đại Tôn, Thiên Khả Hãn đến rồi." Vu Tôn chống trượng, quỳ một chân trên đất, cúi đầu nói.

Lão già đầu bù xù, gầy khô như que củi trong điện thờ kia mở mắt, ánh mắt cực kỳ sắc bén, âm thanh như cú: "Thánh đồng chuyển thế mà ta bảo ngươi tìm cho ta đâu?"

Trên cái trán vàng rực rỡ của Vu Tôn bốc lên mồ hôi hột màu vàng li ti, khàn giọng nói: "Vẫn chưa tuyển được... "

Âm thanh lão già đầu bù xù kia sắc bén: "Không có Thánh đồng chuyển thế, ta chuyển mười bảy đời này chẳng phải là đều uổng phí? Ta cách thành Thần, chỉ kém nửa bước, nửa bước!"

Vu Tôn cúi đầu thật sâu, không dám nói lời nào.

Ông lão đầu bù xù kia lạnh lùng nói: "Có ta ở đây, Thiên Đao không dám làm khó dễ ngươi, thế nhưng ta cũng sẽ không dễ dàng hao tổn tính mạng để giúp ngươi. Ngươi trả lại nửa người dưới cho hắn, lập tức tìm Thánh đồng chuyển thế cho ta!"

Vu Tôn thất kinh trong lòng, đột nhiên một vệt sáng lướt qua, cắt một nhát lên eo hắn, khiến hắn không kịp trở tay.

Vu Tôn trầm mặc, sau một lát, mở miệng nói: "Gia Thố sư đệ, ngươi vào đây."

Một vị Vu Vương nghe thế, vội vã đi vào Thánh điện, khom người nói: "Vu Tôn, có chuyện gì?"

Vu Tôn giơ quyền trượng lên, đâm thủng đầu hắn, sau đó chặt nửa người dưới của hắn xuống, nối vào thân thể của chính mình, sắc mặt không hề lay động, khom người nói: "Sư tôn, đệ tử xin cáo lui."