Mục Thần Ký

Chương 198: Oai phong của Thiên Ma giáo



Tần Mục xấu hổ cười nói: "Là có chút nhiều, miễn miễn cưỡng cưỡng có chín người."

"Chín người lớn như vậy hả?"

Tinh thần quốc sư Duyên Khang tập trung cao độ, chín người này đều là nhân vật như người câm sao?

Nếu như thế mà nói thì lai lịch vị Ma Giáo chủ của Thiên Ma giáo này có chút khủng bố đây!

"Còn chín nhân vật như ta, đường ta đi không cô đơn rồi."

Quốc sư Duyên Khang nở nụ cười vui mừng, lẩm bẩm nói: "Ta còn tưởng rằng ngoại trừ ta đi đến một bước này thì đã không còn ai nữa, hiện giờ trong lòng lại đột nhiên yên bình... "

Tần Mục nhìn hắn một cách hiếu kỳ, đột nhiên nghĩ đến lúc bản thân dùng Thanh Tiêu Thiên Nhãn nhìn quốc sư Duyên Khang thì có thể bị hắn đánh chết hay không?

Hắn rất muốn nhìn xem quốc sư Duyên Khang có thực sự cùng một loại người như trưởng thôn hay không.

Đương nhiên, quốc sư Duyên Khang khiến hắn nhìn không thấu, tu vi của người này khiến hắn nhìn không thấu, tâm tính cũng nhìn không thấu, trên người người này có nhiều chỗ trông rất mâu thuẫn.

Tùy tiện dùng Thanh Tiêu Thiên Nhãn để nhìn hắn, rất có thể sẽ làm hắn tức giận.

"Quốc sư, cung chủ đang nói chuyện với ngươi, vì sao ngươi không trả lời?"

Tần Mục nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện đang từ dưới đài đi lên, đầu mang mặt nạ bằng đồng xanh, mặt nạ bằng đồng xanh này khác với tất cả mọi người, có ngũ quan khuếch đại, lỗ tai dài và rộng, mũi như miệng ưng, miệng rộng khuếch đại, cặp mắt như hai cây cột, lông mày rất rộng, trán thì lại lộ ra một lỗ thủng, như là chuẩn bị cho con mắt trên trán.

Tiếp đó, Tần Mục nhìn thấy vị trị cái trán dưới mặt nạ kia quả nhiên có một con mắt.

Chỗ mi tâm của người này mọc ra một con mắt!

"Đây là công pháp gì?" Hắn hơi run run.

Quốc sư Duyên Khang nhìn về phía người mang mặt nạ bằng đồng xanh kia, ánh mắt lại lướt qua người hắn rơi lên người Ly Tình cung chủ Cừu Điệp Y, nói: "Cừu cung chủ của Ly Tình cung, công pháp là Ly Hận Thiên kiếm quyết, nghe đồn là kiếm quyết do Thần nhân truyền xuống, rời xa tình cảm, cách biệt hận thù."

Ánh mắt của hắn rơi vào một người bên dưới, nói: "Tam Kỳ bảo, Xa bảo chủ Xa Chính Lý, Ngọc bảo chủ Ngọc Tình Sinh, Lê bảo chủ Lê Phỉ. Công pháp của Xa bảo chủ là Thiên Ma Huyền Cấm, cấm pháp ma đạo bên trong Đạo môn, công pháp của Ngọc bảo chủ là Ngũ Cổ Hóa Long công, nuôi sâu độc thành rồng, Lê bảo chủ luyện độc làm công, công pháp là cái gì thì ta lại không biết rõ."

Vị Lê Bảo chủ kia cười khanh khách nói: "Cũng có công pháp quốc sư không biết sao? Công pháp của lão thân gọi là Độc Hóa Tam Tiên huyền công, chuyên về chuyển hóa chất độc thành công lực."

Ánh mắt của quốc sư Duyên Khang lại rơi vào một người khác, nói: "Đạo Tuyền chân nhân xưa nay trị bệnh cứu người, vì sao cũng tham dự vào phản loạn? Hơn mười năm trước, Dũng Giang lũ lụt, tai dịch hoành hành, tình hình dịch bệnh trải khắp Giang Nam. Chân nhân chữa bệnh tặng thuốc cho thôn dân, tiếng lành vang khắp thiên hạ. Ta muốn mời ngươi đến Thái học viện làm quan nhưng ngươi lại chối từ, cuối cùng chỉ phong cho một mình ngươi danh hiệu chân nhân."

Đạo Tuyền chân nhân nghiêm nghị nói: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Quốc sư, năm đó ta từ chối làm quan ngươi đã có thể thấy được chúng ta không cùng chí hướng. Ngươi làm quá cùng tận, muốn tiêu diệt Đạo môn trong thiên hạ, ta không thể không đến ngăn cản ngươi."

Quốc sư Duyên Khang trầm mặc, nói: "Ta diệt Đạo môn thiên hạ là để trị liệu được nhiều người hơn. Ngươi xem những năm này ta làm như thế nào?"

Đạo Tuyền chân nhân nói: "Ngươi làm không tệ, vốn là dược sư trong thiên hạ rất ít, hiện tại lại nhiều vô số kể, thậm chí ngay cả trên lâu thuyền cũng bố trí dược sư và dược đồng, ôn dịch đã rất khó hoành hành. Thế nhưng những năm gần đây Thái học viện dạy dỗ ra đều là lang băm, không một ai có thể được coi là thần y cả. Điểm ấy, ngươi khó mà thoát tội."

"Xem ra chúng ta quả thực không chung đường."

Quốc sư Duyên Khang nhìn về phía tên còn lại, nói: "Thượng thư lệnh Đại Hành Đài, Mã Liên Sơn Mã đại nhân."

"Không dám."

Mã Liên Sơn nghiêm nghị nói: "Quốc sư, ta là quan do ngươi đề bạt, tuy nhiên ta cũng có sơn môn. Ta vốn là một mạch Chung Nam sơn, tu luyện chính là Nam Minh Ngũ Ly kiếm kinh."

Quốc sư Duyên Khang nói: "Ta xin bệ hạ bổ nhiệm ngươi làm Thượng thư lệnh, quản lý Thượng thư tỉnh (như UBKT bây giờ), là bởi vì ngươi cương trực công chính, công bằng vô tư, hơn nữa cũng là một người giỏi lãnh binh. Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ vứt bỏ thiên kiến bè phái, ngươi làm loạn đảng, ta rất thất vọng, ngươi làm Thượng thư lệnh, vốn là một quan tốt, bách tính nhận xét về ngươi rất tốt."

Mã Liên Sơn lắc đầu nói: "Quan tốt phản bội đâu chỉ một mình ta? Quốc sư nên xem lại việc làm của mình."

Quốc sư Duyên Khang thẫn thờ nói: "Thời cũ mục nát, thời này phải bỏ. Lòng người cổ xưa mục nát, lấy gì cải cách? Chỉ có thể cách mạng, không cải biến mạng của những người mục nát, thiên hạ khó có thể thái bình. Tuy ngươi là người tốt, nhưng lại chặn đường ta."

Hắn nhìn về phía những người khác, nói: "Cái môn Tề Đại Hữu Tề môn chủ, Bách Cùng huyền công; Tinh Đấu Thiên La Môn La môn chủ La Ngân Hà, Tinh Đấu Thiên La huyền công; Đại Hùng tự Thiền sư Trí Không, Thành Trụ Phôi Không Tứ Chân Ngôn ấn; Đại Phổ Đà tự sư thái Hoằng Pháp, Hoằng Pháp Lợi Sinh Bồ Đề công; sư thái Tuệ Âm của chùa Nam Hải Già Âm, Kim Cương Vô Năng Thắng công. Còn có Huyền Không Pháp Vương, vốn là quốc chủ của Huyền Không quốc, quốc chủ Nam Lương Đoạn Diễn, quốc chủ Tây Phiền Nỗ Nỗ Hồ Nhi. Còn có ba vị tiền bối thời đại trước này."

Ánh mắt của hắn rơi lên người hai ông lão và một bà lão kia, nói: "Ba vị xuất thân từ thời đại trước, tuổi tác đã cao, hiện nay đã có bảy, tám trăm tuổi rồi chứ? Sống quá tám trăm năm là đã đến tuổi về trời, ba vị còn có bao nhiêu ngày mừng thọ?"

Ông lão vừa lùn vừa gầy vừa đen cười nói: "Lão phu là tán nhân nơi núi rừng hoang vu, được người gọi là Lý tán nhân, còn có mười sáu năm tuổi thọ. Kỳ thực cũng không tính là tán nhân, một nhóm nước nhỏ mà quốc sư đã tiêu diệt, Xuất Vân quốc chính là quốc gia mà lão phu sáng lập."

"Lão thân Điền chân quân."

Bà lão kia nhếch miệng cười nói: "Thích nuôi vài con sâu, quốc sư hẳn là đã gặp. Ngọc bảo chủ của Tam Kỳ bảo chính là con trai ta."

Ông lão mập mạp nói: "Lão phu không có lai lịch lớn như bọn họ, lão phu là Cùng phu tử, ngươi đừng xem ta mập như thế mập, ta là ăn đến nghèo. Nhánh chúng ta đây gọi là Cùng Lý công, càng nghèo càng có lý."

"Cùng phu tử nói đùa."

Quốc sư Duyên Khang nghiêm nghị nói: "Cùng lý dĩ trí kỳ tri, phản cung dĩ tiễn kỳ thực, tức vật cùng lý, cách vật trí tri*, đạo lý thì ta hiểu. Các hạ đã là phu tử, vì sao phản ta?"

*cái đoạn này ta google thấy nó là tứ thư, ngũ kinh, đại học gì gì đấy mà ta không biết tiếng Trung nên để nguyên Hán Việt. Dịch sơ thì là: Nghèo mà tự biết rồi tự vấn bản thân để thực hành trong thực tế thì đó là kiến thức.

Cùng phu tử lắc đầu nói: "Nghèo thì chỉ lo thân mình, thành đạt thì mới cứu tế thiên hạ. Quốc sư, ngươi quyền thế quá lớn, không ích lợi gì cho thiên hạ. Ta phản ngươi, không phải giống như mỗi người bọn họ đều vì lợi ích của mình, mà là vì Duyên Khang quốc. Ta thấy ngươi quyền thế ngập trời, hiện tại còn có thể diệt ngươi, chậm vài năm mới diệt ngươi thì ngươi đã là Hoàng Đế."

Quốc sư Duyên Khang đứng trên đỉnh núi này, âm thanh nhạt nhẽo, truyền khắp bốn phương: "Còn có người phương nào phản ta?"

Lập tức trong thành Đại Tương này truyền đến những âm thanh liên tiếp: "Ta!"

"Thiên Tiên môn Liêu Ngân Chi, dám phản quốc sư!"

"Quang Lộc đại phu Khưu Chí Minh, dám phản quốc sư!"

"Vũ Lăng hầu Thiện Mục, dám phản quốc sư!"

"Trưởng phủ Đô Hộ Sử Thanh Minh Nguyệt, dám phản quốc sư!"

"Huyện lệnh huyện Võ Âm Trần Dao, dám phản quốc sư!"

...

Từng cái từng cái âm thanh từ trong thành Đại Tương truyền đến, đó là từng đại cao thủ cảnh giới Sinh Tử, cảnh giới Thiên Nhân. Âm thanh này hạ xuống, âm thanh khác vang lên, liên tiếp, cái này tiếp theo cái kia, âm thanh càng lúc càng hùng tráng, càng lúc càng chấn động lòng người, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh kia cũng xao động chí lớn, nhiệt huyết cuồn cuộn, cất cao giọng nói: "Quốc sư, nhìn thấy sao? Ngươi quá mất lòng người phải không? Người trong thiên hạ đều muốn diệt ngươi, ngươi còn bộ mặt gì mà sống trên đời hả?" Âm thanh vang vang mạnh mẽ!

Mặt quốc sư Duyên Khang không hề cảm xúc, lạnh nhạt nói: "Người trong thiên hạ? Trong thành này chỉ là mấy trăm ngàn người, cũng xứng gọi là người trong thiên hạ? Một đám dân đen mà thôi, diệt thì diệt. Các ngươi chết rồi, thiên hạ mới xem như thật sự thái bình."

"Đã như vậy, chỉ có kết quả một bên chết sạch."

Người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh nói: "Ngọn núi này, đã bày xuống Thiên Lao Phong Cấm, phạm vi tám trăm mẫu, đánh nhau ở đây không cần lo lắng truyền ra bên ngoài làm quân sĩ bị thương. Lần này... "

Hắn lạnh lùng nói: "Chúng ta không nói đạo nghĩa giang hồ, quy củ giang hồ!"

Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Tư Vân Hương: "Như vậy ta có thể yên tâm."

Sắc mặt hòa thượng Vân Khuyết như đất, lắp bắp nói: "Yên tâm cái gì? Chúng ta ở bên trong phong cấm, bị chấn động chết đầu tiên. Ngươi còn nhớ thành Thiên Ba không? Trận đại chiến này tuyệt đối khủng bố hơn thành Thiên Ba mấy lần!"

Sắc mặt mấy người Việt Thanh Hồng cũng trắng bệch, trận đại chiến ở thành Thiên Ba thành kia, chỉ là một phần pháp lực của Đô Thiên Ma Thần giáng xuống, đối chiến chính là Ngự Long Môn chủ và một vị cường giả cấp Giáo chủ, nhưng sức phá hoại to lớn mà nó tạo ra là khó có thể tưởng tượng, ngay cả cái tên Long Kỳ Lân mạnh mẽ cỡ đó đều không chịu nổi chấn động như vậy.

Nếu đại chiến nơi này bùng phát, phá hoại tạo ra chỉ có thể mạnh hơn trận chiến đó mấy lần!

Hơn nữa, phạm vi tám trăm mẫu đều bị phong cấm, nói cách khác, gợn sóng mà những cường giả này tạo thành sẽ chỉ lẩn quẩn trong vùng không gian này, qua lại quấy nhiễu!

Đến lúc đó, chỉ sợ liền Long Kỳ Lân đều sẽ bị dư âm trận đánh của bọn họ cắt nát!

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một mặt cờ lớn bồng bềnh ngoài thành, từng mặt cờ lớn liền nhau kéo từ đông sang tây, dài tới mấy chục dặm.

Đám người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh đứng ở chỗ cao, nhìn ra ngoài thì không khỏi thay đổi sắc mặt, chỉ thấy những mặt cờ lớn kia dựng thẳng lên, cao tới hơn mười trượng, che khuất doanh trại địch phía đối diện, dưới lá cờ lớn chính là vô số quân mã bị che khuất!

Người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh đang muốn hô to đề phòng thì đột nhiên những lá cờ lớn kia cuốn một cái, lập tức trong thành nhiều thêm ba trăm sáu mươi lá cờ lớn. Dưới cờ, từng vị quái nhân đầu đội đấu bồng, lưng mang bao vải dài bỗng nhiên run run lá cờ, hàng mấy chục ngàn đại quân của Duyên Khang quốc bên ngoài thành đột nhiên xuất hiện trong thành Đại Tương!

Đến lúc này, âm thanh của người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh mới truyền đến: "Đề phòng -- "

Thế nhưng đã chậm.

Lúc ba trăm sáu mươi quái nhân kia thu cờ lớn lại thì dưới cờ đã xuất hiện một vài khuôn mặt đằng đằng sát khí, tay cầm đao thương kiếm kích, sát khí ngút trời.

Dưới mặt cờ, cả người khổng lồ giáp vàng và xe mây cùng xuất hiện, nơi đuôi lâu thuyền to lớn, thú đồng đã bắt đầu mạnh mẽ phun lửa, từng con từng con chim lớn đang đập cánh, nhấc lên cuồng phong.

Khi toàn bộ cờ lớn thu lại biến thành cờ nhỏ thì tiếng hô giết cũng đã vang lên, bên trong hộp kiếm truyền ra tiếng những thanh kiếm sắc bén rời khỏi vỏ, xen lẫn giữa những tiếng gầm kinh thiên động địa.

Lúc này, thời gian phảng phất trôi qua cực kỳ chậm chạp, chậm đến mức có thể nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của từng người, từ đằng đằng sát khí trở nên dữ tợn hung ác, từ mờ mịt trở nên sợ hãi.

Phi kiếm cắt qua thân thể mang theo vòi máu cũng tựa như chậm rãi từ trong cơ thể bắn ra, tung tóe trên không trung, trong khoảnh khắc đầu người từ trên cổ bay lên cũng có một vẻ đẹp thê lương khác loại.

"Voi hóa!"

Một tiếng rít truyền đến, đánh vỡ phút giây ngắn ngủi này, một vị tướng lĩnh bộ binh gầm lên, hàng ngàn bộ binh gào thét theo, thân thể lay động, hóa thành người khổng lồ đầu voi, bỗng lao về phía phản quân và tách chúng ra.

Mà phi kỵ đã phóng lên trời, lao xuống, vô số phi kiếm như mưa vọt xuống.

"Hồ lô lửa!"

Trên lâu thuyền, một lá cờ lệnh vung ra, tướng sĩ trên lâu thuyền gỡ hồ lồ lửa cao hơn nửa người trên lưng xuống, rút nút, lập tức chân hỏa hừng hực từ trên thuyền phun xuống thiêu cháy đám quân phòng thủ trên tường thành, đốt không biết bao nhiêu người thành người lửa!

Ầm ầm --

Một đội lực sĩ giáp vàng kéo xe mây, một đường ép chết không biết bao nhiêu binh sĩ, mạnh mẽ va chạm vào tường thành, làm mấy trăm trượng tường thành sụp đổ, người lửa trên tường thành dồn dập rơi xuống như mưa. Mà ở ngoài thành, hai vị Đại tướng quân Quan Quân, Hoài Hóa giơ cao thương và kích, chỉ về thành Đại Tương, đại quân Duyên Khang quốc đếm không hết phía sau phát ra tiếng hô giết, như nước thủy triều từ không trung và mặt đất xông về phía trước.