Mục Thần Ký

Chương 495: Người định không bằng trời định



Dưới vách núi, hai cánh cửa đi thông tới hai thế giới khác nhau, người trong mỗi cửa đều có phần kiêng kỵ.

Bọn họ cũng không phải là lần đầu gặp nhau, cũng không phải lần đầu tiên giao phong. Rất nhiều năm trước, bọn họ lại từng tranh đấu, đó vẫn là thời kỳ thời đại Thượng Hoàng gần như bị chôn vùi.

Sau đó, bọn họ lại có số lượng tranh phong không đếm được, chỉ có điều khi đó đã đến thời đại Khai Hoàng.

Chỉ là ở chỗ vách núi này, bọn họ lại vô số lần cách không quyết đấu.

Hiện tại, bọn họ cũng đã rời khỏi thế giới hoang vắng tĩnh mịch này, xuất hiện ở nơi này chẳng qua là chiếu hình của bọn họ. Cảnh giới của bọn họ rất cao, thực lực quá mạnh mẽ nhưng nếu không có cơ duyên, không có cách nào khiến chân thân tiến vào thế giới này.

Thế giới này đã không có bất kỳ sinh linh nào, không có thứ gì có thể sinh tồn ở chỗ này.

Nơi này là thời đại Thượng Hoàng Đại Khư.

So với thời đại Khai Hoàng, Đại Khư còn muốn ác liệt hơn.

Trong Đại Khư tốt xấu có các thần biến thành tượng đá, che chở một bên, có thể cho sinh linh sinh tồn. Ở chỗ này chỉ có sa mạc lớn, buổi tối đến, đêm tối tập kích, ở đây hoàn toàn không có nơi tránh né.

Từ ba bốn vạn năm trước ở đây lại không sinh linh, chỉ còn lại có thần chỉ.

Ở thời đại Khai Hoàng lúc đầu, chỉ thần ở đây lại lần lượt rời đi, đi tới những thế giới khác, hai người bọn họ là thần chỉ cuối cùng rời đi.

- Nữ tử Bạch gia bốn vạn năm trước, ngươi cũng tới tìm người lưu lại chữ này sao?

Trong cửa đá, Thần Ma thân thể cao lớn cụt một tay, trường đao phía sau phát ra tiếng động vang vọng. Đao ý hình như có thể xuyên qua thời không, cắt vào thế giới kia, hắn cười lạnh nói:

- Xem ra ngươi cũng nhận được tin tức hắn xuất thế, đến đây tìm hắn. Ta đã sớm cảm thấy ra kiếm pháp của ngươi có vấn đề, vượt qua thời đại Thượng Hoàng, cũng vượt qua thời đại Khai Hoàng. Không nghĩ tới ngươi quả nhiên có liên quan đến Thiên Ma giáo chủ!

Thân thể nữ tử trong thần quang trên vách đá thoáng chấn động, từ trong lòng sinh ra cảm giác vui mừng, hoàn toàn không có để sự thù địch đối với hắn ở trong lòng:

- Hắn quả thực tới đây? Hắn xuyên qua thời không, quả thực xuất hiện ở nơi này?

- Ngươi không ngăn được ta!

Trong cửa đá Thần Ma cụt một tay cao ngạo vô cùng, sừng sững ở trong cánh cửa, nói:

- Ta muốn giết hắn, ngươi muốn ngăn cản ta. Chúng ta từng tranh đấu qua rất nhiều năm, cuối cùng là một hồi hỗn loạn, ai cũng không làm gì được ai. Cho nên ta giữ lại cụt tay, chính là vì một ngày kia có thể tìm được hắn, báo thù cho cái cụt tay, báo mối hận hắn làm nhục đạo tâm. Không thể dùng đao pháp của ta phá kiếm pháp của hắn, ta trước sau khó có thể thẳng thắn nhìn vào trái tim của mình, khiến cho đao đạo của ta tiến thêm một bước! Vì ngày này, ta đã đợi sắp bốn vạn năm!

Nữ tử trong thần quan trên vách đá đi ra khỏi ánh sáng, xuất hiện ở trên sa mạc, nàng chỉ là một hư ảnh, buồn bã nói:

- Ngươi không đến được thế giới này, nói cái gì cũng vô dụng.

Trong cửa đá Thần Ma cụt một tay xoay người, áo choàng màu đỏ như máu run rẩy, che khuất toàn bộ cánh cửa. Bỗng nhiên, áo choàng run rẩy mở ra một chỗ, một đạo đao quang cắt ra hàng rào của hai thế giới.

Đao ý dồi dào, vô cùng khủng khiếp, một đao này của hắn, không ngờ mở ra rào cản giữa hai thế giới.

Đao quang vù vù vang dội, từ trong cửa đá phun mạnh ra ngoài, sa mạc phía trước nhất thời dâng lên hai đợt sóng cát. Ở giữa là một vách đá dựng đứng, dựng thẳng lên cao tới trăm nghìn trượng, trải dài mấy trăm dặm.

Lại ở thời điểm hắn muốn đặt chân thế giới này, đột nhiên một lực lượng thiên địa vô hình đẩy hắn bay về phía sau.

Thiếu nữ kia đi trở về thần quang, biến mất ở trong vách núi:

- Lấy lực lượng của ngươi rất khó khiến chân thân thông qua, vẫn là bỏ ý niệm này đi.

Trong cửa đá Thần Ma cụt một tay thu đao, cũng xoay người rời đi, cửa đá đang chậm rãi đổ nát:

- Ta sẽ trở lại thế giới này, chính là hàng rào thế giới không làm khó được ta!

Long Kỳ Lân chở Tần Mục và cái rương đi qua trong đám mây màu này. Vừa rồi rõ ràng vẫn là ban ngày nhưng mà đi qua đám mây trong nháy mắt, bầu trời nhất thời trở nên vô cùng tối tăm. Trong đêm đen chỉ nghe tiếng thác nước truyền đến, Tần Mục theo tiếng động nhìn lại, nhưng thấy trên vách núi trong đêm tối đầy những tia sáng đập vào mi mắt.

Bọn họ lại trở về Đại Khư, lại tới đầu nguồn con sông.

Vẫn là lạch trời cắt ngang Đại Khư, vách núi cực lớn chia Đại Khư ra làm hai nửa, ở đây cũng là khởi nguồn của con sông. Thác nước từ trên vách núi lao nhanh xuống, trong đó nước phát ra có chút đáng để nghiền ngẫm.

- Nước con sông này có thể là từ trong mấy thế giới khác chảy ra, nói không chừng có thể từ trong khe nứt của vách đá tiến vào thế giới khác nhau. Có thể, nơi đó cũng có một câu chuyện cũ.

Tần Mục nhìn vách núi, đột nhiên trong lòng thầm giật mình, hắn nhìn thấy được một người không đầu đứng ở trong khe nứt trên vách núi.

Tinh Ngạn!

Hắn không nhịn được sởn tóc gáy, Tinh Ngạn lại canh giữ ở lối vào của thế giới sa mạc cát vàng lớn kia, chờ hắn tự chui đầu vào lưới.

Thế giới sa mạc cát vàng lớn là một thế giới không bất kỳ sinh linh nào, hoàn toàn là thế giới tử vong.

Người này không ngờ lấy đầu xuống, khiến cho thân thể không đầu của mình canh giữ ở nơi này. Nghĩ đến đầu và mắt của hắn còn đang ở trong sa mạc cát vàng lớn bay loạn khắp nơi trên bầu trời, tìm kiếm tung tích của đám người Tần Mục 

Long Kỳ Lân cũng chú ý tới cảnh tượng như vậy, lặng lẽ giảm hơi thở xuống. Cái rương tản ra ánh sáng u u, lui vào trong bóng tối, bảo vệ bọn họ.

Cuối cùng, Long Kỳ Lân rơi xuống đất, cái rương rón rén từ trên lưng của rồng béo xuống, nằm rạp trên mặt đất.

Long Kỳ Lân cố gắng hết khả năng thu nhỏ hình thể lại, sau đó leo đến trên cái rương. Tần Mục cũng đứng ở trên cái rương, bàn chân của rương lớn bước ra, lặng lẽ tới gần nước sông.

Nước sông ở đây chính là đầu nguồn, bởi vì không quá rộng, lượng dòng nước cũng không lớn, vẫn không gọi được sông.

Cái rương tiến vào giữa sông, mấy cái chân nhẹ nhàng vung vẩy trong nước sông, lặng lẽ không một hơi thở bơi xuống phía dưới.

Tần Mục thở phào một cái. Tinh Ngạn đặt đầu mình ở thế giới kia, chỉ có điều cũng sẽ khiến cho hắn mất đi năng lực theo dõi bên này, muốn phát hiện bọn họ rất khó. Chỉ cần đi xa hơn một ít, cơ hội phát hiện bọn họ càng cực kỳ xa vời.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên cái rương bịch một tiếng, va chạm tới đá ngầm trong nước, âm thanh này không lớn nhưng ở trong đêm khuya lại có vẻ cực kỳ chói tai.

Bọn họ còn chưa có rời xa thác nước, khoảng cách tới chỗ Tinh Ngạn không xa.

Tần Mục quay đầu lại, nhìn thấy được Tinh Ngạn đứng ở trong khe nứt trên vách đá không có bất cứ động tĩnh gì, đột nhiên trong lòng hắn thoáng động, cười nói:

- Ta quá cẩn thận rồi, quên đầu của Tinh Ngạn không ở nơi này. Hắn không có lỗ tai, cũng không có mắt, chúng ta lại tính là quang minh chính đại đi qua bên cạnh hắn, hắn cũng nhìn không thấy không nghe thấy.

Long Kỳ Lân cũng thở phào một cái, cười nói:

- Ở đây tiếng thác nước lớn như vậy, căn bản không cần lo lắng hắn sẽ nghe được... Giáo chủ?

Đột nhiên sắc mặt của Tần Mục biến hóa kịch liệt, lộ ra biểu tình đặc biệt giật mình. Trong khe nứt của vách núi, thân thể không đầu của Tinh Ngạn xoay người lại, cái cổ có vẻ rất dài, trên cổ có một lỗ tai.

Toàn thân hắn đều là thân thể giống như thần, tản ra thần quang, trong bóng đêm có vẻ có chút lóa mắt.

Tinh Ngạn cắt lỗ tai, để ở trên cổ.

Giờ phút này hai cái lỗ tai đón gió thoáng một cái, trở nên lớn hơn so với lỗ tai ở Lâu Lan Hoàng Kim.

Tần Mục quyết định thật nhanh, dùng tới thần thức truyền âm của Thượng Thiên vũ tộc:

- Chạy mau! Đừng đi đường thuỷ! Lên bờ!

Tốc độ cái rương ở trong nước bơi qua bơi lại tương đối chậm, mà tốc độ chạy trốn ở trên bờ khá hơn. Trong bóng tối, bọn họ nhất định phải dựa vào cái rương để chống đỡ với bóng tối, bởi vậy tốc độ của cái rương chính là tốc độ của bọn họ.

Cái rương ở trong nước lặng lẽ không một tiếng động, lên bờ sẽ phát ra tiếng bước chân. Chỉ có điều bây giờ đã bị Tinh Ngạn nghe được động tĩnh, lên bờ chạy thoát thân là lựa chọn tốt nhất.

Trong khe nứt của vách núi, thân thể không đầu kia đột nhiên vù một tiếng bay lên, lao thẳng tới chỗ vị trí của đám người Tần Mục.

Cùng lúc đó, trong khe nứt có một con mắt chính là đang nhanh chóng bay tới, vừa bay ra vết nứt lại đột nhiên bất động trên không trung. Trong mắt có thần quang cường đại phóng ra, soi sáng xung quanh một chút, trước xác định một chút phương hướng vị trí của mình.

Mắt thần xác định vị trí xong, thần quang trong mắt có một cột sáng từ trên không trung chiếu xuống tới, soi sáng phạm vi mặt đất hơn trăm mẫu, bay về phía trước.

- Nguy rồi...

Trong lòng Tần Mục hoàn toàn lạnh lẽo, cái rương có thể chống đỡ với tối tăm nhưng tốc độ cũng không tính nhanh, tốc độ ở trong nước càng chậm. Đến bây giờ còn chưa bơi lên bờ, nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác không thể vứt bỏ cái rương đi.

Tõm!

Tinh Ngạn không đầu rơi vào trên mặt nước, cách bọn họ không xa, nghiêng cái tai trên cổ, đứng ở trên mặt nước vẫn không nhúc nhích, hai lỗ tai trở nên lớn hơn.

Đột nhiên, không trung có ánh sáng giống như cột, soi sáng ở trên người của Tinh Ngạn không đầu. Tiếp theo ánh sáng di chuyển về phía trước, vù một tiếng soi sáng ở trên người Tần Mục và Long Kỳ Lân đang vạn phần khẩn trương ở trên cái rương.

Tần Mục nở nụ cười, cái rương dưới chân cũng dừng lại, vẫn không nhúc nhích. Tần Mục mỉm cười nói:

- Tinh Ngạn sư huynh, nếu ta giúp ngươi thoát khỏi thân thể ngươi, ngươi thả ta một con đường sống có được hay không?

Hai cái tai trên cổ của Tinh Ngạn đột nhiên bay ra, cùng con mắt giữa không trung bay về phía trước.

- Ngươi dáng vẻ vô sỉ khiến cho ta cảm thấy bất ngờ, vẫn còn có mặt mũi nhắc tới chuyện này.

Giọng nói của Tinh Ngạn truyền đến, một cái đầu từ trong bóng tối phía sau hắn bay tới, rơi vào trên cổ của hắn.

Cái đầu này mở miệng nói, đồng thời hai cái lỗ tai cũng thẳng bay tới, dán ở trên lỗ tai.

Lại có một con mắt bay tới, nhưng không bay vào hốc mắt của hắn mà cùng con mắt vừa rồi một trái một phải dừng lại ở trên không trung chỗ của Tần Mục, theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

Tinh Ngạn ngẩng đầu, lạnh lùng nói:

- Hiện tại ta có thể trả lời ngươi, không tốt. Tần Đại thần y quá giảo hoạt, ta không để ý, ngươi ngay cả cái rương của ta cũng trộm đi. Ta lo lắng cho ngươi giúp ta chữa bệnh, ngươi còn có thể ngay cả mạng của ta cũng trộm đi. Người giảo hoạt như thế, chỉ có biến thành thi thể mới có thể làm cho ta yên tâm.

Trên mặt sông, một sương mù dày đặc vọt tới, ở đây hơi nước rất nặng, thường có sương mù dày đặc tràn lan.

Tần Mục nhìn thấy được sương mù dày đặc, trong lòng thoáng động, cười nói:

- Tinh Ngạn sư huynh quá cẩn thận rồi. Thật ra ngươi cũng không xấu, chỉ là ngươi đối với trường sinh bất tử quá cố chấp. Trong khoảng thời gian này ngươi đại khái còn chưa đi tới Duyên Khang? Ta đã bổ Toàn Thần Kiều, nhìn thấy phương pháp mô hình xây dựng cầu thần. Chỉ cần tu luyện liền có thể bổ ra Toàn Thần Kiều. Hiện tại trên Duyên Khang quốc cơ bản đã là người người đều biết, duy nhất chỉ có ngươi không biết, còn muốn sử dụng thân thể và nguyên thần của những người khác tới kéo dài tính mạng cho mình.

Tinh Ngạn đang muốn ra tay diệt trừ hắn, nghe vậy hơi ngẩn ra, cười lạnh nói:

- Ngươi nói dối! Nếu ngươi thật sự có loại công pháp này, vì sao không coi trọng thứ của mình, trái lại tuyên dương ra ngoài? Ngươi là Thiên Ma giáo chủ, đương nhiên là phải truyền môn công pháp này cho các thành viên của Thiên Ma giáo trước, lớn mạnh thực lực của Thiên Ma giáo các ngươi! Hơn nữa, đại tôn ở bên cạnh ta cũng có sáu bảy ngày, vì sao hắn từ trước tới nay chưa từng nói với ta chuyện này?

Tần Mục cười ha ha nói:

- Đại tôn còn muốn cho ngươi mượn tay diệt trừ ta, còn muốn cho ngươi cùng Ngỗi Vu Thần lưỡng bại câu thương, sao có thể nói cho ngươi biết chuyện này? Hơn nữa, coi trọng đồ của mình... Ngươi quá xem thường lòng dạ Thiên Thánh giáo chủ ta.

Hắn tiếp tục nói:

- Nếu ngươi cầu trường sinh, hoàn toàn có thể bỏ qua thứ trong rương, cũng có thể bỏ qua thân thể của những người khác. Ngươi chỉ cần học được ba loại pháp môn, của ta Thước Kiều quyết, Huyền Dẫn quyết, Thần Độ quyết, một phần của thần cầu. Ngươi liền có thể vượt qua thần cầu tiến vào Thiên Cung, trở thành thần chỉ bất tử bất diệt. Nói thật, đã có người đi trước ngươi. Duyên Khang quốc sư đã trở thành thần chỉ.

Sương mù dày đặc càng lúc càng đậm, bao phủ lấy bọn họ.

Giữa không trung hai con mắt của Tinh Ngạn một trái một phải, tiến gần về phía hắn, vẫn nhìn chằm chằm vào hắn. Cho dù là sương mù dày đặc tuôn ra, hắn cũng có thể nhìn thấy rõ Tần Mục.

Giọng nói của Tinh Ngạn từ trong sương mù dày đặc truyền đến, than thở:

- Ngươi có loại lòng dạ như vậy, quả thật quá tốt, là ta xem thường ngươi. Chỉ có điều, ngươi nghĩ rằng ta chỉ là vì trường sinh mưu đoạt thân thể của những người khác, cũng đã xem thường ta. Mục đích của ta là vì trở thành Chân Thần, thần chỉ chân chính nên giết người, ta còn sẽ giết, ta còn sẽ cướp đoạt thân thể của những người khác. Mô hình không gian thần cầu của ngươi đối với ta rất hữu dụng, ta cám ơn ngươi. Chỉ có điều, nếu ngươi đã truyền ra ngoài, như vậy...

Tinh quang trong mắt Tần Mục bắn ra bốn phía, đột nhiên thân thể chợt hạ thấp xuống. Nguyên khí bạo phát, hóa thành vô số phù văn hoa văn, bao bọc lấy hắn và Long Kỳ Lân và cái rương.

- Như vậy giữ lại ngươi còn có có ích lợi gì?

Hai con mắt của Tinh Ngạn phóng ra ánh sáng cường đại, cắt qua phù văn bao phủ lấy Tần Mục. Tần Mục lại lộ ra vẻ tươi cười, hai tay rút đao, vung đao chém liên tục, mỗi một đao hạ xuống lại thấy phù văn trong không trung bị cắt ra lại một lần nữa sáng lên.

Trước người và phía sau hắn khắp nơi đều là đao quang quấn thân, cho dù là Tinh Ngạn cũng không nhịn được tán thưởng, cười nói:

- Bản lĩnh của ngươi không tệ, không thể kém hơn so với ta năm đó.

Thân thể của hắn đánh tới, đang muốn ra tay giết chết Tần Mục, trong lúc bất chợt trời đất quay cuồng, sắc mặt không khỏi đại biến:

- Trúng kế!

Vù...

Hai con mắt này biến mất. Thân thể của hắn dựa vào hai mắt nhìn thấy vật, hiện tại hai mắt bị Tần Mục truyền tống ra ngoài, cảnh tượng trong mắt hắn thấy được nhất thời biến thành một thế giới nhanh chóng xoay tròn di chuyển.

- Oa...

Tinh Ngạn mở miệng nôn mửa liên tục, cố gắng phát động nguyên thần trấn áp cảm giác thị giác nghiêng trời lệch đất. Hắn chỉ cảm thấy thân thể mình cũng đang xoay tròn, nhưng mà đây chỉ là ảo giác do mắt xoay tròn mang đến.

- Năm đó? Tinh Ngạn, ngươi năm đó xách giày cho ta cũng không xứng!

Tần Mục cười ha ha, quanh mình lại có phù văn sáng lên.

Tinh Ngạn nghe được giọng nói của hắn, lập tức phóng về phía đó. Bước chân hắn thoáng động, đã biết không ổn. Sau một khắc chỉ nghe những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, toàn thân hắn chạy ra khỏi mấy chục dặm, lao vào trong một mảnh vách núi.

Đó hai mắt thần của hắn nối liền thị giác của hắn, hiện tại mắt nhanh chóng xoay tròn khiến cho cảm giác không gian của hắn hoàn toàn biến mất, không phân biệt được phương hướng.

Tần Mục bắn nguyên khí ra, phù văn lại hiện ra, lại một lần nữa thi triển thần thông truyền tống, dẫn theo cái rương và Long Kỳ Lân biến mất.

- Ta có thể truyền tống mắt của Tinh Ngạn ra ngoài mười mấy dặm, ta dẫn theo Long Kỳ Lân và cái rương, lại chỉ có thể truyền tống ra khoảng cách tối đa bốn dặm. Ở ngoài bốn dặm, ta chỉ cần không phát ra bất kỳ âm thanh, nhân cơ hội trốn vào đáy sông, liền có thể lặng lẽ trốn.

Trong lúc truyền tống Tần Mục chính là đang chính xác tính toán, đột nhiên những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên. Thần thông truyền tống của hắn mất đi hiệu lực, cùng cái rương và Long Kỳ Lân đụng thật mạnh vào một bộ xương khô ở trên núi trong lúc bất chợt lại xuất hiện khiến ngọn núi lớn kia đụng phải, vô số xương khô bay đầy trời.

Động tĩnh này lập tức đánh hắn mơ hồ, không biết làm sao.

Bộ xương khô bay qua bên cạnh hắn khoa chân múa tay, vô tội kêu lên:

- Ai không có mắt như thế?