Mục Thần Ký

Chương 499: Tần Giáo Chủ Giết Người Giết Tâm



Trong Tam Sinh kính, thời gian hồi tưởng càng lúc càng cổ xưa, cuối cùng bắt đầu xuất hiện thế giới kia. Ngỗi Vu Thần cùng vô số Thần Ma vâng mệnh, hạ giới thảo phạt Khai Hoàng Thiên Đình!

Cho dù là Diêm vương cũng không nhịn được kích động, đứng dậy nhìn về phía Tam Sinh kính.

Trong kính ký ức của Ngỗi Vu Thần chuyển hướng phạm vi tầm nhìn của Ngỗi Vu Thần, hắn muốn nhìn một chút, năm đó hạ lệnh phá hủy Khai Hoàng Thiên Đình rốt cuộc là ai?

Ngỗi Vu Thần có phạm vi tầm nhìn rộng, chiếu rọi ra cảnh tượng thật sự của Thiên Đình rộng mênh mông. Vô số Thần Ma tuyên thệ trước khi xuất quân chinh chiến, dự định thanh trừ Khai Hoàng Thiên Đình.

Loại cục diện này khiến cho người ta cảm thấy kích động, lại tràn ngập khủng hoảng!

Cho dù là tồn tại như Ngỗi Vu Thần vậy, ở trong cái gọi là Chân Thiên Đình này cũng chỉ là một tiểu tốt trong vô số Thần Ma không tầm thường chút nào!

Trong kính, phạm vi tầm nhìn đang dần dần giơ lên, nhìn về phía những Chân Thần cao cao tại thượng đó. Thân thể Chân Thần to lớn, mênh mông vô bờ, các thần giống như là sao dày đặc vậy quay xung quanh dưới chân của bọn họ.

Trong kính Ngỗi Vu Thần đang nhìn về phía Thiên Đế của Thiên Đình thủ lĩnh tuyên thệ trước khi xuất quân này.

Diêm vương không có cách nào khống chế được kích động, nhưng ở thời điểm phạm vi tầm nhìn Ngỗi Vu Thần sắp xuất hiện gương mặt của tồn tại to lớn vô cùng kia đột nhiên cảnh tượng trong kính điên cuồng vặn vẹo!

Đoạn ký ức này của Ngỗi Vu Thần trong lúc bất chợt trở nên trống rỗng, bị một lực lượng vô danh xóa đi!

Trong lòng Diêm vương thầm cả kinh, lấy tay đặt ở trên mặt kính.

- Tố Quang quyết!

Trên mặt kính, hình ảnh đột nhiên ổn định một chút, nhưng sau một khắc, một con mắt cực lớn xuất hiện ở trên mặt kính. Con mắt này hình như có thể cắn nuốt tất cả ánh sáng khiến cho ký ức của Ngỗi Vu Thần không ngừng bị xóa bỏ.

Diêm vương hét lớn, áo choàng thật dài tối tăm xoay tròn bay lên. Dưới áo choàng một đường kiếm quang bay ra, chém vào trong kính.

Bên trong Tam Sinh kính, hình ảnh khôi phục, cảnh tượng trong mặt gương tiếp tục hồi tưởng, chiếu ra những gì Ngỗi Vu Thần đã sớm từng trải qua trước đó. Nhưng tất cả những ký ức của Ngỗi Vu Thần liên quan tới cái gọi là Chân Thiên Đình đều đã bị loại bỏ, không còn tồn tại.

Diêm vương thu kiếm, kiếm quang lại bay vào trong áo choàng của hắn, biến mất.

- Có một tồn tại cực kỳ cường đại cảm ứng được chúng ta đang mượn ký ức của Ngỗi Vu Thần rình hắn, vì vậy cắt bỏ trí nhớ của Ngỗi Vu Thần đối với hắn.

Giọng nói của hắn âm vang có lực, trầm giọng nói:

- Ngỗi Vu Thần nhớ đến hắn, lại sẽ để hắn nhận biết, pháp lực mênh mông cuồn cuộn xuyên qua thời không.

Ý thức xuyên qua, thực sự vô cùng đáng sợ!

Bên trong Tần Vương điện, một đám Quỷ Vương đều rùng mình một cái. Hồi ức đến một người lại sẽ bị một người đó nhận biết, trực tiếp xóa đi ký ức có liên quan?

Loại thần thông này, có thể nói là không thể tưởng tượng nổi!

Tần Mục cũng chấn động kinh ngạc không hiểu. Tam Sinh kính có thể chiếu ra ký ức của một con người khi còn sống, đã là nói mơ giữa ban ngày không thể tưởng tượng nổi. Loại thần thông mượn cảm ứng biết được những người khác rình xem, cắt bỏ ký ức của đối phương, càng đáng sợ đến mức khó có thể tưởng tượng được!

- Bọn họ đang mượn cơ hội rình xem Chân Thiên Đình, chẳng lẽ người xóa đi đoạn ký ức này của Ngỗi Vu Thần là Thiên Đế của Chân Thiên Đình?

Hắn âm thầm suy nghĩ nói.

Trong Tam Sinh kính hiện ra ký ức còn sót lại của Ngỗi Vu Thần, đó là những chuyện khi Ngỗi Vu Thần đi U Đô học tập pháp thuật thần thông. Rất nhiều Quỷ Vương đều tiến lên, cẩn thận quan sát, có vài Quỷ Vương trong tay cầm văn chương, ghi lại thần thông đạo pháp Ngỗi Vu Thần nhìn thấy học được ở U Đô.

Trong trí nhớ của Ngỗi Vu Thần, Thiên Đình phái ra rất nhiều thần thông giả có tư chất không tầm thường tiến vào U Đô học tập, sau đó những người này đều có thành tựu không tầm thường.

Có thể thấy được Chân Thiên Đình này cùng U Đô có liên quan rất lớn.

Tần Mục thấy tim đập thình thịch, hắn cũng rất muốn tiến tới, học tập đạo pháp thần thông của U Đô.

Đạo pháp thần thông của U Đô rất không tầm thường, hắn chỉ học qua môn dẫn hồn dẫn của Cửu U. Dẫn hồn dẫn chính là pháp thuật của U Đô nhưng không trọn vẹn đầy đủ, dù vậy cũng không thể coi thường được. Thậm chí có thể gọi được hồn phách của dược sư, Tư bà bà bọn họ quay về!

Ngỗi Vu Thần có thể bái chết người khác, cũng là dựa vào đạo pháp thần thông của U Đô.

Hắn nếu có thể học được, chẳng phải là lại thêm một thủ đoạn lớn lợi hại.

Chỉ có điều, rất nhiều Quỷ Vương vây quanh Tam Sinh kính vây chật như nêm cối, hắn bây giờ còn là một "phạm nhân", không có cách nào chen lên.

Đột nhiên, Diêm vương nhìn về phía hắn, dưới áo bào màu đen, ánh mắt biến hóa kỳ ảo, ánh sáng tiêu tan.

Trong lòng Tần Mục nghiêm lại, thử dò xét nói:

- Diêm vương, tuổi thọ của ta cũng không tận...

Xích Tú thần nhân nói:

- Ngươi phạm chuyện quá lớn, đừng nghĩ nữa! Ngươi mạnh mẽ thi triển pháp thuật U Đô, cướp đi mấy người của Phong Đô đi. Vi phạm pháp luật của Phong Đô ta, làm ác còn hơn cả Tinh Ngạn, vẫn muốn rời đi? Diêm vương, nên xử lý hắn thế nào?

Diêm vương nói:

- Vi phạm luật pháp của Phong Đô, cho dù là hoàng tử cũng sẽ chịu tội cùng thứ dân, quả thật phải phạt. Phá giải thần thông đạo pháp trong trí nhớ của Ngỗi Vu Thần vẫn phải cần một khoảng thời gian, ngươi trước dẫn hắn xuống đợi, ta sẽ đích thân một mình thẩm vấn!

Xích Tú thần nhân kinh ngạc, Diêm vương tự mình thẩm vấn?

Phải biết rằng, cho dù là Tinh Ngạn và Ngỗi Vu Thần cũng không có đãi ngộ một mình thẩm vấn!

Tần Mục phạm phải chuyện như vậy thoạt nhìn tuy lớn, nhưng có thể lớn có thể nhỏ. Phong Đô quy định giống như U Đô vậy, không can thiệp chuyện dương gian.

Đối với người sống mà nói, Phong Đô cùng U Đô đều giống nhau, đều thuộc về cõi âm. Cõi âm can thiệp dương gian, lại sẽ có hậu quả không thể biết trước.

Đây là quy định.

Phong Đô không can thiệp dương gian, U Đô cũng vậy.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Ngỗi Vu Thần nói Diêm vương không làm gì được hắn, Diêm vương cũng không thể giết nguyên thần của một người tuổi thọ chưa hết.

Hơn nữa, Tần Mục còn là Nhân Hoàng. Ban đầu Xích Tú thần nhân cho rằng Diêm vương sẽ nể mặt mũi Nhân Hoàng các triều đại giơ cao đánh khẽ, răn dạy Tần Mục vài câu thì cũng thôi.

Hiện tại xem ra, đây là tiết tấu muốn lấy Tần Mục khai đao, giết gà dọa khỉ!

- Đi theo ta đi.

Xích Tú thần nhân áp giải Tần Mục ra ngoài, đợi đi tới ngoài điện, hắn nói nhỏ:

- Đợi Diêm vương thẩm vấn, ngươi nhận sai là được. Ngươi yên tâm, hắn sẽ không thật sự phạt ngươi, phía trên ngươi có người.

Tần Mục yên lòng, thầm nghĩ:

- Thôn trưởng mặt mũi ghê gớm thật. Chỉ có điều như đã nói qua, hắn vừa mới chết không bao lâu, lại ở Phong Đô làm quỷ hùng?

Ngoài điện, Tinh Ngạn giống như là một qả cầu lớn, lăn qua lăn lại, tranh cãi tới tranh cãi đi, đánh tới đánh lui. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn liền bị tứ chi trên người mình hành hạ đến vô cùng thê thảm.

Đột nhiên, Tinh Ngạn nhìn thấy Tần Mục cũng bị ép ra khỏi Tần Vương điện, cười lạnh nói:

- Tần thần y, xem ra ngươi phạm tội còn cao hơn cả ta, ta cũng còn được thả, ngươi vẫn còn bị áp giải. Ngươi làm nhiều việc ác, mới có quả báo này!

Tần Mục dừng bước lại, hỏi:

- Tinh Ngạn, ngươi tuổi thọ bao nhiêu?

Tinh Ngạn hơi ngẩn ra, cười lạnh nói:

- Ta là Chân Thần, thọ nguyên vô tận! Tuổi thọ thế nào?

Tần Mục lắc đầu nói:

- Ta hỏi là bản thể của ngươi còn có bao nhiêu tuổi thọ. Ở Phong Đô, ngươi chỉ còn lại có thọ nguyên của bản thể. Nếu thọ nguyên bản thể của ngươi vừa đến, ngươi cũng liền chết.

Trong lòng Tinh Ngạn giật mình.

Xích Tú thần nhân vỗ cánh, lười biếng nói:

- Tuổi thọ không còn, còn có âm thọ. Tuổi thọ là thân thể, âm thọ là linh hồn. Yên tâm, tuổi thọ của ngươi hết, liền có thể vĩnh viễn ở chỗ này.

Tinh Ngạn cố gắng hết khả năng muốn rời khỏi Phong Đô, nhưng những người chết ở trong tay hắn nào có khả năng buông tha hắn?

Tinh Ngạn nửa bước khó đi, trái lại bị những người chết oán hận đó kéo về phía trong thành.

- Diêm vương, ngươi không giữ lời hứa!

Tinh Ngạn lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn nhốt ta chết ở chỗ này, thu lấy linh hồn của ta!

- Người ta đã cho ngươi đi, là ngươi đi không được mà thôi.

Tần Mục lắc đầu nói:

- Tinh Ngạn sư huynh, ngươi còn chưa rõ ý của Diêm vương sao? Ngươi muốn đi ra khỏi Phong Đô, chỉ có bỏ qua thân thể của những người khác, sử dụng thân thể của bản thân ngươi, ngươi mới có thể đi ra ngoài. Bằng không, ngươi lại chết già ở đây!

Trong lòng Tinh Ngạn giật mình.

Nếu bảo hắn bỏ qua thân thể thần của những người khác, không khác là trực tiếp bác bỏ lý niệm hắn suốt đời theo đuổi, trực tiếp phế bỏ nguyên thần và thân thể Chân Thần cường đại của hắn!

- Ngươi nguyện ý chết già ở chỗ này, hay là nguyện ý liều mạng?

Tần Mục nói:

- Từ sau khi cảm thấy được vô vọng thành thần, ngươi lại mất đi ý chí phấn đấu đúng hay không? Từ đó về sau, ngươi lại không còn là thánh nhân năm trăm năm mới xuất hiện, ngươi chỉ là một kẻ đáng thương. Kỳ vọng giữ lấy thứ của người khác nâng cao chính mình, nhưng không biết sau khi chết lại là công dã tràng! Tất cả cố gắng của ngươi đến nơi này đều là hoa trong sương, trăng trong nước, không có nửa điểm giá trị, trái lại trở thành rào cản đối với ngươi. Không phải là của ngươi, từ đầu đến cuối đều không phải là của ngươi!

Đạo tâm của Tinh Ngạn nổ lớn, cho dù là Lệ Thiên Hành Lệ giáo chủ lấy đạo tâm công kích đạo tâm của hắn cũng không khiến cho đạo tâm của hắn bị hao tổn. Mà bây giờ, Tần Mục chỉ đôi câu vài lời, lại làm cho đạo tâm của hắn xuất hiện kẽ hở.

Hắn tưởng là hắn, nhưng mà kết quả lại vẫn không phải là hắn, đây là đả kích lớn nhất đối với hắn!

- Con đường thành thần, ta đã bày xong cho ngươi.

Bộ xương khô Tần Mục này đứng trước mặt của hắn, có vẻ rất nhỏ bé nhưng lại có một loại khí độ khiến cho hắn ngưỡng vọng, thản nhiên nói:

- Ngươi bây giờ bỏ qua những tứ chi không thuộc về ngươi, cầm lại tứ chi của mình, ngươi còn có thể thành thần, còn có thể đi ra con đường của ngươi. Cái rương, trong bụng ngươi còn có tứ chi nào không biến thành người hay không?

Phía sau hắn Thao Thiết nhắm chặt miệng, Long Kỳ Lân lại cố gắng đẩy cái miệng của nó ra, thò đầu vào trong bụng của Thao Thiết nhìn một chút, nói:

- Giáo chủ, trong này quả thật có mấy cái tay chân!

- Tứ chi của những người khác sẽ ở Phong Đô biến thành người, duy nhất chỉ có ngươi không chết, tứ chi ngươi sẽ không có.

Tần Mục nói:

- Cái rương, nhổ ra trả lại cho hắn, để cho hắn cầm theo tứ chi của mình trở về đi.

Thao Thiết làm sao bỏ được?

Trong bụng nó truyền đến giọng nói của Long Kỳ Lân, ồm ồm nói:

- Giáo chủ, ta lại bị nó ăn!

Tần Mục giận dữ, quyền đấm cước đá:

- Nhổ ra, nhanh nhổ ra!

Thao Thiết sừng sững không động, sau một lúc lâu, lúc này nó mới lưu luyến phun của Long Kỳ Lân lẫn những tứ chi đó ra.

Long Kỳ Lân vội vàng trốn đến phía sau lưng của Tần Mục, cái rương lớn này khiến cho hắn rất khủng hoảng.

Tần Mục ném những tứ chi đó tới trước mặt Tinh Ngạn, thản nhiên nói:

- Thả những người khác, cầm lại phần thân thể mình, ngươi sống sót. Bằng không, ngươi chết. Rồng béo, cái rương, chúng ta đi thôi, để cho chính hắn suy nghĩ một chút.

Tinh Ngạn im lặng, hơn mười bộ tứ chi trên người hắn lại đang điên cuồng đánh hắn. Muốn xé nát hắn, muốn kéo hắn chết chung, nhưng mà hắn vẫn trước sau khó có thể đưa ra quyết định.

Để cho hắn phủ định cố gắng suốt đời của mình, thừa nhận mình sai, hắn vẫn khó có thể làm được.

Nhưng mà hắn lại biết, giết người giết tâm. Tần Mục mặc dù ở trên phương diện thực lực tu vi cách hắn khá xa nhưng đã ở trên đạo tâm lại đánh bại hắn, đánh cho đạo tâm của hắn thất bại thảm hại, không đứng dậy nổi!

- Giáo chủ, Tinh Ngạn sẽ bỏ rơi những thân thể thần đó sao?

Long Kỳ Lân quay đầu lại nhìn một chút, hỏi.

Tần Mục lắc đầu nói:

- Cái này phải xem phách lực của bản thân hắn. Hắn thay thân thể của mình trước đó cũng không thể sống được mấy năm, không biết có thể ở trong vòng mấy năm này thành thần hay không, nhưng mà hắn không thay, hắn lại sẽ chết già ở chỗ này. Ta cũng không biết.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một âm thanh vang dội cười nói:

- Xích Tú, nghe nói đồ tôn của ta bị ngươi bắt vào?