Mục Thần Ký

Chương 564: Tiểu Bá Vương U Đô



- Trong sự kiện của Tần Phượng Thanh còn có một điểm đáng ngờ, đó chính là Thổ bá rõ ràng đã phong ấn hắn, theo lý mà nói, tất cả thần tàng của hắn đều hoàn toàn bị đóng kín, hắn ngay cả tu luyện cũng không thể, không thể nào mở ra thần tàng, càng chưa nói trở thành thần thông giả.

Lão nhân âm soa bước đi thong thả đi mấy tuần, đau khổ suy nghĩ, thầm nghĩ:

- Cả đời này của hắn chỉ có thể giống như một người phàm, tối đa sống được trăm tuổi. Vậy hắn làm thế nào mở ra được thần tàng?

Thổ bá phong ấn ma tính của Tần Mục, phong ấn trí nhớ của hắn, cũng phong ấn cả thần tính.

Thời điểm phong ấn ma tính, thần tính của Tần Mục, giọng nói của Thổ bá hình thành phong ấn đối với thần tàng của Tần Mục, đây chỉ là hành vi vô ý, là do lúc tạo thành phong ấn thần tính và ma tính tràn ra áp chế.

Phong ấn cũng không kinh khủng như vậy, nhưng với thời điểm Tần Mục lúc đó mà nói, đó chính là cắt đứt con đường tu luyện của hắn.

Cũng tức là nói, trong cơ thể của Tần Mục không có thần tính cũng không có ma tính, trong cơ thể hắn tất cả thần tàng, bất kể thần ma đều bị phong ấn, không có khả năng mở ra, những thần tàng đó không có khả năng tu luyện nâng cao.

Sau khi Tần Mục đi tới dương gian, khả năng lớn nhất chính là giống như một phàm nhân, bình thường vượt qua suốt đời.

Nhưng mà thần tàng của Tần Mục lại mở ra, nếu không mở ra thần tàng, thậm chí còn tu luyện được rất nhanh, mười tám tuổi cũng đã mở ra thất tinh thần tàng, còn muốnĩ hai tòa thất tinh, lục hợp thần tàng hợp lại làm một.

Hắn không những tu luyện rất nhanh, thậm chí còn mở ra ma đạo thần tàng, hơn nữa tu vi ma đạo nâng cao cực nhanh cũng giống như có thần trợ giúp!

Điều này cực kỳ cổ quái.

- Mở ra linh thai thần tàng, cần phải dựa vào thực lực của mình, người khác muốn hỗ trợ cũng hỗ trợ không được, chỉ có thể theo dựa vào chính mình. Mà thần tàng của hắn bị phong ấn, so với người phàm còn muốn khó khăn hơn gấp trăm lần, bởi vì khi hắn đang thử phá vỡ bức tường linh thai, sẽ động tới phong ấn của Thổ bá, truyền đến cửu thiên thần ngữ của Thổ bá. Mà lúc mở ra ma đạo linh thai thần tàng, cũng sẽ chạm vào ma ngữ U Đô của Thổ bá.

Lão nhân âm soa nghĩ mãi vẫn không hiểu được, hắn cũng không phải là toàn trí toàn năng, cũng không có cách nào trở lại đêm hôm đó khi Tần Mục ăn vào máu của tứ linh.

Hắn cũng không biết, vào đêm hôm đó, có một lão nhân ở Tàn Lão thôn bị mất hai tay, hai chân, chỉ còn lại có một thân người giống như khúc gỗ ở bên đống lửa, cười nói với các thôn dân cùng hung cực ác trong thôn:

- Ta cảm thấy Mục nhi chắc là một loại thể chất, kết hợp bốn thể chất lớn hình thành phách thể!

Khi nói ra những lời này đi, mới có một truyền kỳ, biến không có khả năng thành khả năng.

Các thôn dân trong Tàn Lão thôn tìm tới càng nhiều máu của tứ linh, bất chấp mọi giá cho Tần Mục dùng, Tần Mục cũng gấp đôi cố gắng, trong lòng tồn tại một niềm tin vô địch.

Hắn là phách thể, linh thể cường đại nhất!

Nếu không mở được thần tàng, nhất định là mình không đủ cố gắng, không xứng với danh hiệu phách thể!

Vì vậy, phong ấn của Thổ bá bị mài càng lúc càng mỏng, vì vậy Tần Mục học được ma ngữ cùng thần ngữ, vì vậy tiếp theo Tần Mục sử dụng thần ngữ ma ngữ cùng phật âm công phạt lẫn nhau, trong chớp mắt, mở ra linh thai thần tàng!

Từ đó về sau, hắn có tiền đồ sáng lạng.

Phong ấn của Thổ bá vẫn còn, ma tính cùng thần tính vẫn bị phong tỏa, nhưng trong thân thể nho nhỏ kia lại tuôn ra niềm tin mãnh liệt hơn, là điều Thổ bá và các bá chủ của U Đô khác vẫn không có cách nào dự đoán được.

Một truyền kỳ mới bắt đầu từ một lời nói dối tốt đẹp của lão nhân người gỗ bên đống lửa đêm đó.

- Trừ điều đó ra, vẫn có một chuyện cổ quái. Đó chính là hắn bị lưu vong ra khỏi U Đô, lưu lạc đến Đại Khư, trong thời gian này đã phát sinh chuyện gì?

Lão nhân âm soa nhắm mắt lại, sau một lúc lâu hắn lại mở mắt, lấy ra Sinh Tử Bộ của U Đô:

- Phương diện này có can hệ rất lớn. Ta còn phải đi tìm nữ tử năm đó đã ôm hắn đi, hỏi thăm xem lúc đó nàng đã xảy ra chuyện gì. Không biết nàng sống sót hay đã chết. Nếu còn sống, sử dụng Sinh Tử Bộ có thể tìm được nàng, nếu chết, hồn hẳn phải về U Đô...

Hắn cẩn thận lật xem U Đô Sinh Tử Bộ, sắc mặt dần dần nghiêm trọng.

Nữ tử kia đã bị xóa tên khỏi Sinh Tử Bộ, điều này cho thấy có hai khả năng, thứ nhất, nàng có khả năng hồn phi phách tán, lại giống như Thất Sát Tinh Quân Úy Lão vậy, hồn phách không tồn tại, tự động biến mất khỏi Sinh Tử Bộ.

Thứ hai, hồn phách của nàng có khả năng rơi vào Phong Đô hoặc những địa phương khác, nơi tương tự với U Đô.

- Nàng rốt cuộc từng trải qua chuyện gì?

Lão nhân âm soa thở dài, đóng Sinh Tử Bộ lại, thân thể thoáng chấn động, từ trong cơ thể phân ra từng bản thân, mỗi người ngồi thuyền nhỏ rời đi.

- Hiện tại tiểu bá vương U Đô so với trước đáng yêu hơn nhiều, ta càng thích tiểu quỷ Tần Mục này hơn, lại cũng không muốn gặp lại Tần Phượng Thanh. Chỉ có điều phong ấn đã buông lỏng vài lần, Thiên Đình cũng đang tìm hắn, nếu tương lai phong ấn bị phá ra, Tần Mục biến trở về Tần Phượng Thanh, chỉ sợ U Đô ta cũng gặp nạn...

Ly thành.

Tần Mục mơ mơ màng màng mở mắt, trên mặt ướt nhẹp, Tiểu Long của Tần Ngọc kia đang ghé vào trên mặt hắn, liếm khuôn mặt của hắn.

Tần Mục nắm lấy cái đuôi rồng, nhấc vật nhỏ này lên, đầu của Tiểu Long ngẩng lên, leo đến trên cánh tay hắn, theo cánh tay của hắn leo đến trên lỗ tai của hắn.

Tần Mục múc nước rửa mặt, Tiểu Long nhân cơ hội cũng vùi đầu vào trong nước, hút một hơi, lại chơi phun nước.

Hắn đi ra khỏi khoang thuyền, duỗi người, đêm qua hắn ngủ ở trên thuyền. Hồ Linh Nhi, Linh Dục Tú, Tư Vân Hương và Tang Họa thức dậy từ sớm, đang nấu cơm xào rau. Vừa thấy hắn tỉnh, bọn họ đều chào một tiếng.

Cái rương bịch bịch bịch chạy tới, cà cà bắp đùi của Tần Mục, mở rương ra, cho hắn xem những cái xương mình sưu tầm được.

Long Kỳ Lân ngậm cái cậu to đi tới, lắc lắc đuôi, đặt chậu ở bên chân của Tần Mục.

- Rồng béo, ngươi không phải giấu ở trong rương mấy lò linh đan sao?

Tần Mục mang tạp dề, đi giúp các thiếu nữ xào rau, cười nói:

- Để ta làm cho.

- Giáo chủ còn biết nấu cơm sao?

Tang Họa kinh ngạc nói.

Tư Vân Hương hưng phấn nói:

- Giáo chủ nấu ăn rất ngon! Những ngày ta và Tú công chúa bị mù gia gia bắt tới bị buộc cùng hắn thành thân, đều là giáo chủ xào rau làm cơm, ta cũng ăn tới nghiện, hận không thể gả cho hắn!

Ánh mắt của Linh Dục Tú nhất thời sáng lên:

- Ta cũng nghiện, ngược lại ngóng trông mù gia gia lại ép hôn một lần. Chúng ta ngồi đợi Phóng Ngưu dâng lên món ngon mỹ vị!

Tần Mục nhận muôi, tâm niệm thoáng động, nguyên khí hóa thành lửa, cười nói:

- Thật ra ở thôn chúng ta câm điếc gia gia nấu ăn là ngon nhất, vị thuốc của dược sư gia gia là ngon nhất, Mã gia có sở trường về cơm bố thí, Tư bà bà làm cơm cũng ăn ngon, chỉ là không ai dám ăn thức ăn của nàng, không biết là làm từ nguyên liệu gì. Những người khác xào rau làm cơm lại không được.

Long Kỳ Lân nhìn về phía cái rương, cái rương cho hắn xem xương mình thu thập được, sau đó rất hài lòng, vứt cho hắn hai cái xương. Long Kỳ Lân lắc đầu, leo đến trong rương tìm kiếm một hồi, rốt cuộc tìm được một ít linh đan.

Hắc Hổ Thần đi tới, âm thanh như sấm:

- Rồng béo mập, đừng ăn nữa, ta dẫn ngươi đi tu luyện! Buổi sáng, chính là thời gian tốt để tu luyện! Ngươi dạy ta biết rất nhiều thứ, ta cũng dạy ngươi một chút, giúp ngươi luyện đi đám thịt thừa trên người! Sư đệ, ta mượn béo mập nhà ngươi một lát!

Tần Mục vội vàng nói:

- Sư huynh cứ thoải mái mượn đi.

Long Kỳ Lân vội vàng ăn linh đan trong chậu, nhưng hắn còn chưa ăn xong, Hắc Hổ Thần nắm cái đuôi của hắn lên kéo đi.

- Bát ăn cơm của ta!

Tiếng khóc của Long Kỳ Lân truyền đến:

- Ta còn chưa có liếm khô sạch...

- Tiểu hồ ly, ăn cơm xong cũng đi qua một chuyến, đi theo ta luyện, ta dẫn các ngươi đi công kích trại địch!

Hồ Linh Nhi đáp một tiếng, Hắc Hổ Thần nắm lấy đuôi của Long Kỳ Lân, kéo hắn đi.

Tần Mục nấu thức ăn xong, cởi tạp dề xuống, cùng mấy thiếu nữ ngồi xuống trước bàn cơm, Hồ Linh Nhi đặt muôi ở trước mặt mọi người xong cũng ngồi xuống.

Tiểu Long trên lỗ tai Tần Mục lặng lẽ thò dài cái cổ, nhanh chóng nắm lấy một miếng thịt về, ôm thịt ăn.

Mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, Linh Dục Tú và Tư Vân Hương cũng đã từng đi qua Phong Đô, từ mấy vị Thần Ma Phong Đô học được một ít công pháp thần thông, chỉ là các nàng công pháp tu luyện thần thông cũng không hoàn chỉnh, Thần Ma Phong Đô chỉ để ý truyền thụ, tìm hiểu vẫn do tự mình bỏ sức.

- Chỉ có điều truyền thừa hoàn chỉnh của Thái Hoàng Thiên, chúng ta tới đã nhiều ngày, ngược lại học không ít thứ tốt.

Tư Vân Hương nói:

- Quốc sư mở rộng chiến tuyến, lần này giành được thắng, tạm thời không có quá lớn. Vừa lúc có thể học tập sư tỷ sư huynh ở Thái Hoàng Thiên, cùng sư huynh sư tỷ Ma tộc giao lưu một chút, đệ tử Thiên Thánh giáo chúng ta cũng tới rất nhiều. Tang Họa tỷ tỷ mới vừa rồi còn nói, dự định đi Thiên Thánh học cung học tập một khoảng thời gian.

Tần Mục suy tư nói:

- Có lẽ có thể ở Thái Hoàng Thiên xây một phân viện của Thiên Thánh học cung, mời Thần Ma của Thái Hoàng Thiên và cảnh giới Thần Kiều có danh tiếng lâu năm giảng bài. Mà thần thông giả của Thái Hoàng Thiên lại có thể đi tới Thiên Thánh học cung tu hành một khoảng thời gian, như vậy lại có thể thường xuyên giao lưu, cũng sẽ không làm chậm trễ chiến sự.

Mấy người ở trên bàn cơm vừa ăn vừa trò chuyện, Hồ Linh Nhi ăn no xong lại chạy ra ngoài, cùng Hắc Hổ Thần và Long Kỳ Lân tu hành.

Tần Mục cùng mấy thiếu nữ ở lại rửa chén đũa. Vũ Hòa đi lên thuyền, nhìn thấy được Tần Mục đang rửa chén, không khỏi cảm thấy kinh hãi, sắc mặt cổ quái, do dự nói:

- Giáo chủ, có vài thám báo của Ma tộc đang đi lại ở trong chiến trường, ta dự định dẫn theo Tang Họa các nàng đi du kích, gặp gỡ bọn họ một hồi.

Tần Mục gật đầu, cười nói:

- Các ngươi đi đi, để ta tới rửa chén là được.

Tư Vân Hương lôi kéo Linh Dục Tú và Tang Họa chạy đi cùng Vũ Hòa. Giọng nói của Vũ Hòa khẽ truyền đến:

- Để cho giáo chủ rửa chén, có chút không ổn đâu? Thân là giáo chủ, sao có thể làm loại chuyện vặt này...

Tư Vân Hương cười nói:

- Thiên Thánh giáo chúng ta chính là không lớn không nhỏ như vậy, không nhiều quy định như vậy đâu.

Vũ Hòa yên lòng, cười nói:

- Giáo chủ nói qua, Thiên Thánh giáo chúng ta là nhân tài kiệt xuất chính đạo của Duyên Khang. Bây giờ thấy giáo chủ làm như vậy, chính là làm tấm gương tốt, mới biết được Thiên Thánh giáo chúng ta có thể trở thành nhân tài kiệt xuất chính đạo, cũng không phải là ngẫu nhiên.

- Cái này...

Tư Vân Hương trợn tròn hai mắt, không biết nên nói cái gì.

Tần Mục thu thập xong, cái rương bịch bịch bịch chạy tới, mở cái rương ra, biểu diễn xương mình thu thập, tàng trữ được.

Tần Mục dở khóc dở cười, lấy ra một ít linh binh của Ma tộc để vào trong rương, nói:

- Lần này ta xuất hành, giết không ít cao thủ Ma tộc, đoạt lại linh binh của bọn họ, ngươi thu thập, tàng trữ cái này, không cần lúc nào cũng thu thập, tàng trữ xương.

Cái rương ném những linh binh Ma tộc đó ra ngoài, vẫn thu thập, tàng trữ xương.

Tần Mục lắc đầu, lấy ra sào huyệt của chân long. Hắn lấy Tiểu Long trên lỗ tai xuống, cười nói:

- Tiểu bằng hữu, ngươi đừng cứ quấn quít lấy ta nữa. Thứ ngươi cần xem chính là cái này.

Mắt của Tiểu Long tỏa ra ánh sáng, kêu lên mã hắc mã hắc không ngừng.

Tần Mục cười ha ha một tiếng, dẫn theo Tiểu Long này phóng người nhảy lên một cái, nhảy vào trong sào huyệt của chân long.

Một người một con rồng rơi vào sào huyệt. Tần Mục thả Tiểu Long ra, Tiểu Long này lập tức bay tới bay lui xung quanh sào huyệt, kích động không thôi.

Tần Mục lấy từ trong lòng ra đế điệp, vứt đế điệp lên, đế điệp hóa thành chân long đứng đầu cùng sào huyệt dung hòa, nhất thời một long khí mịt mờ tràn ngập, vô số văn tự của Long tộc nổi lên.

Tiểu Long kia bay tới bay lui, nhìn văn tự của Long tộc, tiếng kêu mã hắc mã hắc trong miệng biến thành long ngữ thâm thúy tối nghĩa, hắn đan đọc văn tự trên sào huyệt của chân long!

Tiểu Long này có huyết thống rất cao, là con của Long Vương Dũng Giang, Tần Mục gọi hắn là tiểu bằng hữu, thật ra tuổi tác của hắn đã vượt qua hai vạn năm, chỉ vì bị Long Châu của Long Vương Dũng Giang băng phong, cho nên vẫn chưa từng trưởng thành.

Long ngữ trong miệng hắn càng lúc càng tối nghĩa phức tạp, hắn là con của Long Vương, huyết thống so với Bạch Thanh Phủ, Bạch Cừ Nhi, người Tần Mục xuyên qua bốn vạn năm trước gặp ở thời đại Thượng Hoàng, huyết thống rõ ràng cao hơn, giải ra càng lúc càng nhiều long ngữ.

Tần Mục đứng ở trong đó, lắng nghe tiếng rồng ngâm của hắn, từ từ phát động nguyên khí, kiểm chứng cùng công pháp chân long mình học được lúc trước, hắn cũng lĩnh ngộ được càng lúc càng nhiều.

Tiểu Long này bay lên bay xuống, không biết qua bao lâu, cuối cùng tất cả văn tự của Long tộc trong sào huyệt của chân long được giải hết một lần, đột nhiên thân thể nó rơi xuống đất lay động, hóa thành một thiếu niên, dáng vẻ tuấn lãng, bộ dạng đường đường, diện mạo có chút tương tự cùng Tần Ngọc. Hắn cúi người nói cám ơn:

- Cảm ơn Tần giáo chủ ban thưởng, trợ giúp ta mở ra linh trí.

Tần Mục hoàn lễ, cười nói:

- Ta cũng cần ngươi giúp một tay, học được công pháp trong sào huyệt chân long, không cần cám ơn ta. Xin hỏi tiểu bằng hữu xưng hô như thế nào?

- Nhà ta lấy giang làm họ, mẫu thân ban thưởng ta ba chữ thủy, là Giang Miểu.

Thiếu niên Giang Miểu kia nói:

- Văn tự trong sào huyệt của chân long này, ta tuy rằng giải qua một lần, nhưng ta dù sao cũng là nhị đại, huyết mạch còn chưa đủ tinh thuần, cần phải có Thần Long tới giải, mới có thể hoàn toàn hiểu ra được quy tắc chung của công pháp đứng đầu chân long.

Tần Mục cau mày nói:

- Trong Thái Hoàng Thiên cũng không có chân long thành thần, tới chỗ nào mới có khả năng tìm được Thần Long?

Giang Miểu nói:

- Trong Đại Khư lại có Thần Long. Thời điểm ta đi theo Tần Ngọc, thỉnh thoảng có thể cảm ứng được tiếng gọi của Thần Long kia.

Tần Mục tinh thần đại chấn, cười nói:

- Như vậy chúng ta liền đi Đại Khư!

Đại Khư, hai bên bờ của hai con chiếc thuyền song song.

Hai chiếc thuyền nát song song giống như một khối lục địa cực lớn trôi lơ lửng ở trong phong ấn quy mô to, vắng vẻ không tiếng động.

Đột nhiên, một tiếng hét dài truyền đến, một đạo Thần Kiều phá không dựng lên, nguyên thần của Tinh Ngạn kéo dài qua Thần Kiều, bay thẳng tới bờ Thiên Cung bên kia.

- Đi ra!

Tinh Ngạn thu nguyên thần, bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói:

- Người câm, ngươi đi ra cho ta! Mấy tháng này, ngươi nhiều lần làm hỏng chuyện tốt của ta, mà nay ta đã bay vọt vào Thần Kiều, đi ra nhận lấy cái chết!

- Chết, chết, chết...

Tiếng vang truyền đến, người câm này đã sớm chuồn mất.

Sắc mặt của Tinh Ngạn tái xanh, đi nhanh ra ngoài. Nhưng vào lúc này, thân thể hắn thoáng chấn động, ở trong Sinh Tử thần tàng của hắn, ma nhãn của Lục Ly lại một lần nữa xuất hiện, giọng nói thâm trầm truyền đến:

- Trên thân người ngươi muốn tìm có một quyển Sinh Tử Bộ, là Sinh Tử Bộ của Ngỗi Vu Thần. Tìm đến chỗ người kia!

Ma nhãn Lục Ly biến mất.

Tinh Ngạn đứng ở nơi đó ngây người như phỗng, vẫn không nhúc nhích.

- Tần đại thần y, hóa ra là ngươi...

Tinh Ngạn mất hồn mất vía, tâm loạn như ma:

- Hóa ra là tiểu tử ngươi, ta không ngờ lại năm lần bảy lượt tin tưởng ngươi, không nghĩ tới ngươi so với người câm này còn muốn tệ hại hơn... Là ngươi! Lần này ta ngược lại muốn xem, ngươi còn có thể giở trò gì nữa!