Mục Thần Ký

Chương 868: Người chăn trâu say mê bên bờ sông



Long Kỳ Lân nghe có tiếng nói như thế, trong lòng thầm cả kinh, chỉ là giọng nói này có chút quen thuộc.

Dù vậy, hắn cũng không dám có chút chậm trễ nào, lập tức lắc mình thoáng một cái, hóa thành thiếu niên cường tráng đầu Kỳ Lân thân người, chỉ là hắn biến hóa quá nhanh, quên mất Tần Mục còn đang ở trên lưng mình.

Tần Mục khoa chân múa tay rơi xuống, Long Kỳ Lân vội vàng nhặt hắn lên, đặt ở đầu vai của mình, thận trọng nhìn về phía sau ánh trăng.

Hôm nay là đầu tháng bảy, trận pháp ánh trăng vận hành đến đầu tháng bảy là một trăng lưỡi liềm thật lớn, những bộ phận khác của trận pháp bị bóng tối che phủ.

Trận pháp rất lớn, rất rộng, ngang dọc mấy trăm dặm, phần bị ngăn cản ở trong bóng tối thật ra cũng chưa biến mất, trận pháp vẫn đang vận chuyển, chỉ là bị che chắn.

Trận pháp này giống như là một Nguyệt Cung, có cung điện với cảnh sắc tuyệt đẹp.

- Quản lý ánh trăng trong Thiên Đồ nhất định là một nữ tử xinh đẹp.

Long Kỳ Lân từ trong bóng tối thò đầu ra, chỉ thấy trong mặt trăng bị tổn hại có ánh trăng chiếu xuống giống như là nước chảy.

Trong trăng có một nữ tử ngồi ở trên đầu nhọn của trăng lưỡi liềm, đang nhìn lại về phía bên này, chớp mắt.

- Là nàng?

Long Kỳ Lân hơi ngẩn người ra, Tần Mục trên đầu vai của hắn giống như người gỗ, hai tay, hai chân không có lực từ đầu vai của hắn trượt xuống, đầu nghiêng qua một b ên.

Long Kỳ Lân vội vàng đỡ lấy Tần Mục, nữ tử từ trên trăng lưỡi liềm đi tới, kinh ngạc nói:

- Hắn sao vậy?

- Giáo chủ bị thương.

Long Kỳ Lân về phía nữ tử kia nói:

- Thương thế rất nặng, tuy nhiên vấn đề không lớn. Giáo chủ, tỉnh lại!

Hắn lắc Tần Mục, đầu của Tần Mục bị lắc như trống bỏi, hắn lập tức mở mắt, mơ hồ nhìn nữ tử kia, hắn chỉ cảm thấy khuôn mặt quen thuộc, lại nhớ không nổi là ai.

- Tại sao nàng lại ở chỗ này?

Hắn nói lầm bầm, lại mơ mơ màng màng rơi vào mộng đẹp.

- Ngươi xem, không phải là vấn đề lớn!

Long Kỳ Lân với lòng tin tràn đầy nói.

Nữ tử kia cũng rất lo lắng, đưa hắn đến trong Nguyệt Cung, nói:

- Ta vừa quét sạch sẽ nơi đây, các ngươi ở tạm nơi đây chữa thương đã.

Long Kỳ Lân thu xếp cho Tần Mục xong, nữ tử kia khám cho Tần Mục, lại trầm ngâm một lát, giúp hắn luyện đan trị thương.

Long Kỳ Lân tiến lên trước đi, cười nói:

- Năm đó ngươi cái gì cũng không hiểu, hiện tại cũng biết luyện đan chữa thương sao?

Nữ tử kia cười nói:

- Sau khi các ngươi đi, bất cứ chuyện gì ta cũng phải tự mình tới, khi đó ta còn rất trẻ, cái gì cũng cần phải học. Học nhiều cũng sẽ biết.

Long Kỳ Lân suy nghĩ một lát, nói:

- Năm đó giống như một giấc mộng, giáo chủ, Đại Tôn, cái rương, còn có ta, lại bối rối đi đến Bách Long thành, sau hừng đông, chúng ta liền rời đi, một đêm kia quá kỳ diệu, khiến người ta suốt đời khó quên.

Nữ tử kia quay đầu, nhìn Tần Mục nằm trên giường bệnh ngủ yên, lộ ra nụ cười ôn nhu:

- Đúng vậy. Sau mấy vạn năm, ta vô số lần từ trong ác mộng tỉnh lại, nhớ tới những gì trải qua đêm đó, lại đột nhiên lại có dũng khí sống sót.

Bên tai Tần Mục nghe được âm thanh quen thuộc, hắn đã vài lần muốn mở mắt ra, chỉ là hắn bị hao tổn quá nhiều, tổn thương đến bản nguyên, lại nhiều lần mê man.

Hắn đã không có vấn đề gì đáng ngại, chủ yếu là trong lúc cùng "Ngự Thiên Tôn" liều mạng chém giết, đối phương quá mạnh mẽ, vận dụng tuyệt học nhập đạo của mình, từ Đạo cảnh tầng trời thứ nhất đến Đạo cảnh tầng trời hai mươi tám, liên tục hai mươi tám chiêu thần thông lớn nhập đạo, hắn không thể không liều mạng.

Mà sau khi liều mạng, hắn gần như là dầu hết đèn tắt, nhưng không thể không vận dụng lực lượng bản nguyên cuối cùng, lấy Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Kinh và Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức tới tu bổ thân thể và nguyên thần, dẫn đến thiếu hụt của hắn lớn hơn nữa.

Hiện tại hắn đần độn, cảm thấy trong miệng có hơi cay đắng, hình như có người đang cho hắn uống thuốc, linh dược vào cổ họng, hóa thành một dòng chảy nóng bỏng chảy vào bụng, sau đó bắt đầu trào dâng ra bốn phương tám hướng, chảy vào tứ chi bách hài của hắn.

Hắn mở mắt, mơ hồ nhìn thấy được một nữ tử quen thuộc mở miệng nhỏ, phun ra một viên linh châu.

Linh châu vây quanh hắn, khiến cho nguyên thần và thần tàng bị tổn hại của hắn cảm thấy thư thái nói không nên lời.

Tần Mục mơ mơ màng màng ngủ, bên tai truyền đến tiếng nữ tử kia cùng Long Kỳ Lân nói chuyện, rõ ràng Long Kỳ Lân cùng nữ tử kia rất quen thuộc.

Không biết qua bao lâu, bên tai Tần Mục lại truyền tới giọng người khác nói, giống như là tiều phu, lại giống như là Tử Hề Thiên Sư, còn dường như có đám người Đế Dịch Nguyệt.

Không biết bọn họ đang nói cái gì, sau đó lại yên tĩnh trở lại.

Tần Mục mê man, trong lúc ngủ mơ, hắn giống như trở lại thời gian mình còn nhỏ, thời gian dường như đang chảy ngược, hắn lại trở về Tàn Lão thôn, ở dưới giám sát của đám người Mã gia, đồ tể khổ cực luyện công.

Trong lúc ngủ mơ, thời gian lại một lần nữa chảy về phía trước, hắn biến thành đứa trẻ sơ sinh, nằm ở trong một cái giỏ nhỏ, giang hai tay chân, mắt sáng lấp lánh nhìn Tư bà bà đang vươn hai cánh tay về phía mình.

Tư bà bà rất xấu, ánh mắt cũng rất ôn nhu, ôm hắn từ trong giỏ ra.

Mà bên cạnh nàng là một bức tượng đá, bên cạnh là Mã gia ôn nhu.

Trong giấc mộng của hắn, hình ảnh lui lại, thời gian hình như lại đang chảy ngược, hắn còn ở trong giỏ, hắn nhìn thấy được một thiếu nữ cầm theo giỏ, ở trong Dũng Giang hoảng sợ tránh né Thần Ma truy sát.

Nước đen ngập trời cuốn ra, hắn ở trong rổ kinh ngạc nhìn nữ hài kia, nàng đang kiệt lực đối đầu với Thần Ma, bảo vệ hắn được bình an.

Trên người nàng đều là vết thương, nàng đã rơi vào tình trạng kiệt sức.

- Dì Quyên Nhi...

Đứa trẻ sơ sinh trong tã lót giơ cánh tay ngắn nhỏ, muốn xoa gương mặt của nàng, lại với không tới.

Hắn vẫn không có tìm được ký ức từ khi mình ở U Đô lưu lạc đến Đại Khư, hắn còn quá nhỏ, Thổ Bá phong ấn hắn, mẫu thân giao hắn cho dì Quyên Nhi, hộ tống hắn rời khỏi U Đô, tiến vào Đại Khư.

Dì Quyên Nhi vì bảo vệ hắn, thi thể chìm trong Dũng Giang, Tư bà bà ở trong bóng tối đến ôm hắn lên.

Đoạn ký ức này đối với hắn là trống rỗng, mà lần này trong lúc ngủ mơ hắn không ngờ mơ mơ màng màng nhìn thấy được đoạn ký ức này.

Trong bóng tối, nước đen của Dũng Giang điên cuồng phun ra, che thiên lấp địa, hai bờ sông có Thần Ma dữ tợn đang đuổi giết bọn họ, dì Quyên Nhi thương thế càng ngày càng nặng, lại khó bảo vệ được hắn.

Lúc này, trong lúc Tần Mục ngủ mơ, trong ký ức có sương mù tuyết trắng dày đặc kéo tới.

Dì Quyên Nhi cầm theo giỏ, lảo đảo chạy vào trong sương mù dày đặc.

Đám người truy sát cũng xông vào trong sương mù.

Sương mù dày đặc tản đi, chỉ thấy là một trời sáng ngời, ánh sáng mặt trời nắng như vậy chiếu vào người, cho nên đứa trẻ trong tã lót nhắm mắt lại, giấu mặt ở trong tã lót.

Trong miệng Dì Quyên Nhi chảy máu, lảo đảo chạy vội, bàn tay lại mở nắp giỏ lên, trong miệng khẽ hát ru đứa trẻ vào trong giấc ngủ.

- Cỏ lau cao, cỏ lau dài, cỏ lau trốn tìm ở trong sóng. Bao nhiêu khách cao đường danh lợi đều là người chăn châu năm đó.

- Cỏ lau cao, cỏ lau dài, anh chị em cùng cha khác mẹ cách mặt nước nhìn nhau. Bên này cỏ lau là cố hương, bên kia cỏ lau là đại dương mênh mông.

- Cỏ lau cao, cỏ lau dài, cuộn lại trở thành bọc hành lý, làm bạn với ta từ nay về sau.

- Cỏ lau cao, cỏ lau dài, cỏ lau hóa thành tiếng sáo du dương.

- Mục đồng ở phía xa, khiến người ta lo lắng cho phụ thân và nương...

...

Tần Mục kinh ngạc nghe, hắn muốn ngâm nga theo, chỉ là trong lúc ngủ mơ hắn còn là một đứa trẻ sơ sinh hai ba tháng, hát không ra lời.

Người truy sát lại tới, đó là Thần Ma hung ác.

Tại đầu nguồn Dũng Giang, dì Quyên Nhi ở trong sự tuyệt vọng nhìn thấy được nữ tử rửa kiếm bờ nước.

Tần Mục nhìn thấy được gương mặt của nữ tử đang rửa kiếm rất quen thuộc, dường như là thiếu nữ đã cho hắn uống thuốc. Dì Quyên Nhi nhìn về phía nàng cầu cứu, nữ tử kia rút kiếm, kiếm giống như Bạch Long bay lượn, một kiếm Khuynh Thành, ánh sáng phóng lên tới Cửu Châu.

Đó là kiếm quang quen thuộc, là kiếm pháp diễn biến từ trong kiếm pháp của Tần Mục, bên trong mang theo tinh khí tinh thần bảo vệ lê dân bách tính trong mạt thế.

- Hắn tên gọi là gì?

Nữ tử rửa kiếm đi tới bên cạnh dì Quyên Nhi, nhìn vào đứa trẻ mới sinh trong giỏ.

- Hắn gọi là Tần Phượng Thanh.

Ánh mắt Dì Quyên Nhi ôn nhu nhìn trẻ mới sinh trong giỏ, khóe miệng có máu chảy ra:

- Ta muốn dẫn hắn đi, đưa hắn đến một nơi an toàn, không thể để cho những Thần Ma làm hắn bị thương. Nhưng ta không ổn rồi, ta muốn giao hắn cho ngươi...

Nữ tử rửa kiếm lắc đầu:

- Ta là Bạch Cừ Nhi, là Thượng Hoàng còn sót lại, ta đang tránh né thù địch truy sát, ta đã giết một nhóm người theo dõi, giao cho ta sẽ chỉ làm hắn càng thêm nguy hiểm. Ta có thể hộ tống ngươi một khoảng thời gian, nhưng không thể quá lâu.

Các nàng đi dọc theo ven sông, ánh mặt trời treo ở phía tây trên bầu trời, dì Quyên Nhi khẽ hát, nữ tử rửa kiếm lẳng lặng nghe, bọn họ đi không biết bao xa, tiếng hát đột nhiên ngừng lại.

Nữ tử rửa kiếm nhìn về phía dì Quyên Nhi, nàng đã tắt thở, hai mắt vô thần, giống như cái xác không hồn ôm giỏ tiếp tục đi ở trên mặt sông.

Một chấp niệm cường đại chống đỡ nàng tiếp tục đi về phía trước, tiếp tục cố chấp dẫn theo đứa trẻ sơ sinh trong tã lót tìm một nơi an toàn, giao đứa trẻ mới sinh này cho người có thể chiếu cố hắn.

Nữ tử rửa kiếm suy nghĩ xuất thần, nàng không có lấy đi cái giỏ từ trong lòng của dì Quyên Nhi, nàng cũng không phải là người đáng để phó thác.

Nàng chỉ có thể bảo vệ thi thể cố chấp này, bảo vệ nàng tìm kiếm một người đáng để phó thác.

Nàng khẽ bài hát vừa rồi

- Cỏ lau cao, cỏ lau dài, chơi trốn kiếm trong sóng cỏ lau. Bao nhiêu cao đường lợi khách đều là người chăn trâu năm đó...

Thi thể của Dì Quyên Nhi theo tiếng ca này đi về phía trước, trên mặt mang vẻ tươi cười.

Các nàng đi theo vùng ven sông, tiếng ca cũng chưa từng dừng lại.

Cuối cùng, bầu trời ảm đạm xuống, bóng tối buông xuống.

-... Cỏ lau cao, cỏ lau dài, tiếng sáo du dương trong cỏ lau. Mục đồng ở phương xa, khiến người ta lo lắng cho phụ thân và nương.

Nữ tử rửa kiếm hát bài hát này, bóng tối và sương mù dày đặc vọt, nhấn chìm dì Quyên Nhi phía sau lưng nàng.

Nữ tử rửa kiếm đi vào trong sương mù dày đặc, nhìn dì Quyên Nhi chìm vào trong nước, vẫn giơ cao cái giỏ.

Nước sông đổ xuống, mang theo các nàng chảy về phía hạ du.

Bầu trời tối đen, đừng ra cửa.

Phía xa, trong thôn xóm bên bờ sông truyền tới một tiếng nói:

- Các ngươi nghe thấy không, bên ngoài có tiếng đứa bé khóc!

- Không có khả năng, ngươi nghe nhầm rồi... A, thật sự có tiếng đứa trẻ sơ sinh khóc!

Trong sương mù dày đặc, nữ tử rửa kiếm nhìn một lão thái bà lưng còng ôm lấy đứa trẻ sơ sinh trong giỏ, lúc này nàng mới chậm rãi lui lại.

- Ta sử dụng Vô Lượng Kiếp Kinh lấy mơ nhập đạo, trợ giúp hắn hồi tưởng lại bản nguyên, bảo vệ được linh hồn của hắn, hiện tại hắn đã không nguy hiểm đến tính mạng.

Trong đại lục chữ Tần, lão phật vẫn đi vào giấc mộng chẳng biết từ lúc nào đã rơi xuống đất, nhìn về phía đám người của Thiên Công, Thổ Bá nói:

- Vô Lượng Kiếp Kinh của ta vốn phải truyền cho hắn, đáng tiếc hắn trước sau vô duyên, hiện tại ở trong giấc ngủ trợ giúp hắn trong giấc mộng nhập đạo, nhớ tới mọi chuyện trước đây, hắn tìm hiểu ra Vô Lượng Kiếp Kinh của ta cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Thiên Công nói:

- May là lão phật đúng lúc tỉnh lại, bằng không cho dù hắn sống sót chỉ sợ đạo hạnh cũng sẽ tổn hao nhiều.

Mà vào lúc này, Tần Mục tỉnh lại, bên tai truyền đến tiếng hát quen thuộc.

- Cỏ lau cao, cỏ lau dài, hoa lau như tuyết mịt mờ. Cỏ lau biết Phong Nhi hung bạo, cỏ lau biết Vũ Nhi điên cuồng...

Hắn từ trên giường giãy dụa đứng dậy, theo tiếng ca đi ra ngoài.

Tiếng bài hát này khiến cho hắn lại giống như trở lại những năm tháng chăn trâu, bên sóng hoa lau, thổi tiếng sao du dương, từng mảnh hoa lau trắng ở trong gió nhẹ nhàng lay động.

Hắn đi tới bên ngoài, trong ánh trăng sáng có một thiếu nữ quen thuộc ngồi ở trong Nguyệt Cung khẽ hát, nàng nhìn sơn hà Duyên Khang phía dưới.

Nàng xoay đầu lại, nhìn hắn lại xấu hổ cười.