Mục Thần Ký

Chương 878: Theo bức vẽ cứu ta



Trâm gài tóc của Lăng Thiên Tôn thật ra là để lại cho ta, kết quả lại bị đại sư huynh rút đi.

Tần Mục bước nhanh đi tới chỗ Ngụy Tùy Phong biến mất, trâm gài tóc cũng cùng theo hắn biến mất. Tần Mục không nhịn được nhíu mày.

Khi hắn hiểu ra trâm gài tóc là do Lăng Thiên Tôn lưu lại cho hắn thì đã chậm một bước, Ngụy Tùy Phong đã thay thế hắn đi tới viễn cổ. 

- Đại sư huynh sẽ ở thời đại Long Hán viễn cổ, ở lại không biết bao lâu, cũng lại trở thành Hữu Lang Tướng của Vũ Lâm Quân tại Long Hán Thiên Đình. Mãi đến khi vụ án Đế Hậu nương nương bị tập kích và vụ án quỷ thuyền bạo phát, hắn mới có thể trở về.

Tần Mục đặt thi thể muội muội của Đế hậu lại trong quan tài thủy tinh, lặng lẽ chờ đợi, thầm nghĩ:

- Hắn từ Long Hán Thiên Đình trở về, chắc hẳn vẫn sẽ xuất hiện ở chỗ này, ta có thể chờ hắn trở về. Có khả năng, trước khi trở về hắn Lăng Thiên Tôn sẽ nói cho hắn biết vài chuyện. 

Bên kia, thế giới trong bông hoa màu đen không có bất cứ động tĩnh gì, Long Kỳ Lân đi tìm Yên Nhi trước sau chưa có trở về, không biết tình hình chiến đấu thế nào.

Tần Mục canh giữ ở bên cạnh quan tài thủy tinh, hắn lấy ra cái gương, tiếp tục sắp xếp lại phù văn Cổ Thần, chờ đợi Ngụy Tùy Phong trở về.

Hắn đợi mấy ngày, trước sau vẫn không hề nhìn thấy Long Kỳ Lân và Yên Nhi về đây, lúc này hắn mới thấy lo lắng, đứng dậy dự định đi tìm hai người. 

Hắn đi tới sát biên giới thế giới bông hoa tối tăm, khi hắn đang muốn bước vào trong bóng tối, đột nhiên hắn dừng bước, trán xuất hiện mồ hôi lạnh.

- Thế giới trong bông hoa Đại Uyên không có ngày đêm luân hồi thay thế, nhưng thế giới hoa hồng và thế giới bông hoa tối tăm lại có ban ngày cùng đêm tối!

Hắn nhìn về phía thế giới bông hoa tối tăm không có bất kỳ ánh sáng, hắn lấy ra một khối ngọc thạch, đầu ngón tay có ánh sáng lưu chuyển, ở trên ngọc thạch có khắc chữ "chờ ta", hắn ném vào thế giới bông hoa tối tăm. 

Nhưng thấy khối ngọc thạch này rơi vào thế giới bông hoa tối tăm, trong lúc bất chợt lại biến mất, thậm chí ngay cả âm thanh rơi xuống đất cũng không có truyền đến.

Loại biến mất này là hoàn toàn biến mất khỏi thời đại này!

- Thế giới hoa hồng thuộc về ban ngày, thế giới bông hoa tối tăm thuộc về đêm tối, từ ban ngày đi tới đêm tối, xuyên qua lại sẽ dừng lại, trở lại niên đại ban đầu. Rồng béo và Yên Nhi tỷ đều trở lại thời đại lúc chúng ta tới, chỉ có ta không đi vào bóng tối, cho nên còn có thể ở lại thời đại của đại sư huynh này. 

Tần Mục thu hồi bước chân, hắn vẫn ngồi ở bên cạnh quan tài thủy tinh, chỉ cần không chủ động bước vào thế giới bông hoa tối tăm, hắn lại không trở lại niên đại lúc mình tới.

Nhưng vì lý do an toàn, hắn vẫn chỉnh lý ra đại đạo phù văn của Đại Nhật Tinh Quân, lấy nguyên khí hóa thành một vòng mặt trời, treo ở trên bầu trời của thế giới trong bông hoa.

Từng ngày trôi qua, Tần Mục đã một lần nữa lấy Thái Vi Toán Kinh tính toán ra phù văn chính thần Chu Thiên Tinh Đấu trong phù văn đại đạo Cổ Thần, chòm râu trên mặt hắn cũng dài hơn. 

Thời gian hắn ở lại thời đại này còn dài hơn so với thời gian hắn ở lại thời đại Long Hán.

Mà trong thời gian này lại có mấy ngôi sao băng vỡ rơi vào trong Đại Uyên, khiến cho mạch nước ngầm phun trào, hoa Đại Uyên nở ra, nhưng ở đây hình như đã hoàn toàn hoang phế, không ai tiến đến.

Một ngày này, hắn đang yên lặng nghiên cứu suy tính, đối với những chuyện khác đều chẳng quan tâm, nhưng thi thể nữ tử trong quan tài thủy tinh đã từ từ mở mắt. 

Thi thể nữ tử lặng lẽ nghiêng đầu, quan sát Tần Mục.

Trong mấy tháng này, vết thương sau đầu của thi thể nữ tử không ngờ bất tri bất giác khép lại.

Tần Mục đột nhiên có cảm giác, hắn quay đầu nhìn lại, lại thấy nữ tử kia thi vẫn lẳng lặng nằm ở nơi đó, cũng không khác gì lúc trước. 

- Kỳ quái, ta rõ ràng cảm giác được có ánh mắt đang nhìn ta.

Tần Mục lắc đầu, tiếp tục nghiên cứu, nhưng hắn lại dựng cái gương thẳng lên, chiếu về chiếc quan tài thủy tinh phía sau.

Hắn điều khiển linh binh tính toán không ngừng tính toán theo công thức, quên đi chính mình, chìm đắm trong việc nghiên cứu những phù văn kia, qua hồi lâu, thi thể nữ tử trong quan tài lại mở mắt. 

Thi thể nữ tử là nằm ở trong quan tài, mà trong giờ phút này đầu của nàng lại lặng lẽ không một tiếng động xoay qua với một độ cong kinh người, ánh mắt quỷ dị rơi vào trên lưng Tần Mục.

Nắp quan tài thủy tinh lặng lẽ bay lên, thi thể nữ tử trong quan tài cũng lặng lẽ bay lên.

Tần Mục đang tính toán theo công thức, khóe mắt lại đột nhiên run lên. 

Sau lưng của hắn, thi thể nữ tử nhẹ nhàng hạ xuống, thân thể lơ lửng trên không trung, trán cúi xuống, mái tóc giống như thác nước chảy xuống cái cổ trắng như tuyết.

Đầu của nàng dần dần tiếp cận cái cổ của Tần Mục.

Tần Mục vẫn không có chút động tác nào, nhưng trên trán hắn lại có mồ hôi hột chảy ra, kiếm hoàn trong túi Thao Thiết bên thắt lưng giống như biến thành thủy ngân đang chậm rãi chảy ra, lặng lẽ đi tới gáy của thi thể nữ tử, từ từ hóa thành mũi kiếm, chỉ về phía vết thương sau đầu mới vừa khép lại không lâu của thi thể nữ tử kia. 

Nhưng vào lúc này, phía trước có ánh sáng lưu chuyển, một nam tử trung niên chỉ mặc trang phục nội y màu trắng từ trong ánh sáng đi ra.

Người nam tử trung niên này có tướng mạo uy nghiêm, hắn vừa xuất hiện, lập tức nhìn thấy được thi thể nữ tử bồng bềnh ở phía sau lưng Tần Mục, hắn không khỏi trợn tròn đôi mắt, phía sau lưng hắn có từng ngọn thần tàng nhảy ra, một tòa Thiên Cung nổ lớn, xuất hiện ở trên thần tàng!

Trong Thiên Cung, phía trên các cung điện lớn nhỏ đều có ảo ảnh Thần Ma mọc lên như rừng, giống như thiên cung xuất hiện ở trên ngân hà! 

Nguyên thần của hắn dường như nắm giữ lực lượng Cổ Thần ngân hà vô biên vô hạn, xuất hiện ở trước Đế Tọa bên trong Lăng Tiêu điện, bàn tay đưa ra, đánh xuyên qua Phá Thiên Cung, đánh về phía thi thể nữ tử phía sau lưng Tần Mục!

- Nguyên Mỗ phu nhân, nếu đã chết, cần gì phải quấy phá nữa?

Thi thể nữ tử phía sau lưng Tần Mục nghe được hắn gọi ra tên thật của mình, nàng phát ra tiếng huýt gió thê lương, mái tóc rũ xuống lại bay lên, lập tức trong cơ thể nàng có các loại đại đạo Quy Khư giống như sống lại, bóng tối trong thế giới bông hoa tối tăm i điên cuồng phun ra về phía bên này! 

Tần Mục lập tức cảm giác được uy áp cực lớn.

Đó là lực lượng Cổ Thần ở trong thi thể nữ tử thức tỉnh, lực lượng khủng khiếp dường như cắn nuốt vạn vật thế gian đang bạo phát sau lưng hắn, nhưng nguyên thần của nam tử trung niên ấn một chưởng ở trên trán của nàng, lực lượng bạo phát, ép bóng tối đang vọt tới phía sau nàng đến thế giới bông hoa tối tăm!

Thi thể nữ tử không thể làm theo ý mình ngã về phía sau, bịch một tiếng rơi vào bên trong quan tài kiếng, quan tài thủy tinh đóng lại, trấn áp thi thể nữ tử ở trong quan tài. 

Nữ tử kia thi ở trong quan tài giãy dụa, kêu gào, gương mặt thanh tú trở nên dữ tợn, nhưng trước sau không có cách nào tránh thoát được sự trấn áp của nam tử trung niên kia.

Nam tử trung niên đi về phía Tần Mục, cúi người chào:

- Nhị sư đệ, từ biệt tám nghìn năm, tám nghìn năm không gặp, ngươi mọc râu mép. Nguyên Mỗ phu nhân, ngươi là thi biến rồi sao? 

Thi thể nữ tử ở trong quan tài giống như là cá lên bờ nhảy nhót không dừng.

Tần Mục trả lễ, cười nói:

- Nhớ người quen cũ, quên không cạo râu. Sư huynh, sư huynh vừa đi tám nghìn năm, ta ở nơi đây vẫn chưa tới nửa năm. Bản chép tay sư huynh viết ở trong sương mù dày đặc, ta ở trên quỷ thuyền đã nhìn thấy được. Đại sư huynh, sư huynh tìm được đạo thánh nhân của sư huynh rồi sao? 

Nam tử trung niên này chính là Ngụy Tùy Phong, nghe vậy hắn cười ha ha, thần thái phấn chấn, nói:

- Đại thể đã tìm được. Nhưng ta ở thời đại Long Hán làm không được, cần phải trở lại thời đại của ta mới có thể làm được. Thánh Sư có nói, ba lập thành thánh, ta chỉ thiếu có lập công.

Tần Mục không nhịn được nói: 

- Sư huynh, ba lập thành thánh chỉ là một câu nói đùa của lão sư, không thể xem là thật. Ta tuy rằng không biết sư huynh muốn làm gì, nhưng lão sư nói với ta sư huynh đã đi nhầm đường. Sư huynh tiếp tục thăm dò, thật sự rất nguy hiểm. Ở thời đại kia của ta, ta thậm chí chưa từng thấy qua sư huynh!

Ngụy Tùy Phong giật mình, cười nói:

- Thánh Sư nói như vậy, không có sai. Đời này của ta cũng là vì ba lập thành thánh, ta muốn làm Thánh Nhân, là điều lão sư suốt đời cũng không có làm được. Hắn giúp đỡ Khai Hoàng, vẫn chưa thành lập được công lao sự nghiệp hắn muốn, đạo tâm của hắn trước sau không hoàn mỹ. Sư đệ, ta muốn làm một Thánh Nhân vượt qua lão sư, hoàn toàn giải quyết vận mệnh bi thảm của người đời! Sư đệ không cần khuyên ta, tâm ý ta đã quyết. 

Tần Mục không nói thêm gì nữa.

Ngụy Tùy Phong cười nói:

- Sư đệ đã từng nói ngươi theo bản đồ địa lý ta lưu cho của ngươi tìm đến đây, nếu ta không để lại cho ngươi bản đồ địa lý, ngươi chẳng phải sẽ không tìm tới nơi này sao? Ta để lại cho ngươi bản đồ địa lý là chuyện sau này của ta, đối với ngươi lại là chuyện quá khứ, như vậy, nếu ta ở trong tương lai của ta không để cho ngươi bản đồ địa lý, có thể thay đổi sau này hay không? 

Tần Mục im lặng một lát, nói:

- Đại sư huynh, thời đại của ta, ta chưa từng thấy qua sư huynh, bản đồ địa lý cũng là do sư huynh lợi dụng thần binh của mình biểu diễn cho ta xem, ta thậm chí không biết thời điểm đó sư huynh còn sống hay đã chết.

Ngụy Tùy Phong cười ha ha nói: 

- Ta khẳng định còn sống, ngươi có thể yên tâm! Sư huynh đệ chúng ta cách xa nhau hai vạn năm còn có thể gặp gỡ, thực sự kỳ diệu, ta có biện pháp có thể cho ngươi ở lại thời đại này, không bằng như vậy đi, chúng ta cùng đi bên ngoài, thăm dò chân tướng lịch sử, thành lập công lao sự nghiệp lớn mà lão sư cũng chưa từng thành lập! Ta hiện tại có đủ thực lực, sẽ không lại phải cẩn thận từng li từng tí một như trước kia nữa.

Tần Mục lắc đầu, nói:

- Ta cần phải đi về, sẽ không ở chỗ này. 

Ngụy Tùy Phong lại khẽ nhíu mày, nói:

- Ngươi tại sao quật cường như vậy?

Hắn đột nhiên cười nói: 

- Thật giống như ta cũng quật cường như vậy. Đúng rồi, lúc ta ở trở lại, ở trong sương mù dày đặc ta gặp được Lăng Thiên Tôn, nàng bảo ta giao cái này cho ngươi.

Tay hắn lấy ra một cây trâm gài tóc bằng gỗ đào, ánh mắt chớp động, cười nói:

- Trâm gài tóc này là bảo vật của Lăng Thiên Tôn, nàng hình như bị nhốt ở trong Thiên Hà. Nàng giao trâm gài tóc cho ta, nhờ ta giao cho ngươi. Có thể cho ta mượn dùng một chút hay không? 

Tần Mục chờ chính là cái này, hắn giơ tay lên chụp lấy trâm gài tóc, bàn tay của Ngụy Tùy Phong thoáng động, nắm chặt trâm gài tóc ở trong lòng bàn tay, nói:

- Sư đệ, trâm gài tóc này để cho ta mượn sử dụng một khoảng thời gian.

Tần Mục giận dữ, xòe bàn tay ra: 

- Đưa cho ta! Lần trước Lăng Thiên Tôn cắm trâm gài tóc ở trên gáy Nguyên Mỗ phu nhân chính là để lại cho ta, lại bị sư huynh đoạt đi!

Ngụy Tùy Phong vội vàng nói:

- Ta thực sự cần cái trâm gài tóc này. Sư đệ, tương lai ta sẽ trả lại ngươi, ta sẽ để lại ở trong Quy Khư này, sư đệ yên tâm, cho ta mượn dùng một chút! 

Tần Mục dự định cướp giật, nhưng vào lúc này, mạch nước ngầm của Quy Khư bạo phát.

Ngụy Tùy Phong phóng lên cao, ở thời điểm hoa nở hắn bay ra ngoài, cười nói:

- Ngươi yên tâm, tương lai ta sẽ để trâm gài tóc để ở chỗ này! 

- Ngụy Tùy Phong, đại gia ngươi!

Ngụy Tùy Phong biến mất, cười nói:

- Đợi đến khi ngươi trở lại thời đại của mình, đi vào trong điện tìm kiếm trâm gài tóc, ta sẽ lưu một hình vẽ cho ngươi! 

Tần Mục tất nhiên giật mình kinh sợ.

Sau một lúc lâu, mạch nước ngầm phun trào chợt dừng lại.

Tần Mục phục hồi lại tinh thần, lập tức nâng quan tài thủy tinh đi về phía thế giới bông hoa tối tăm đi đến. 

Trong quan tài thủy tinh, thi thể nữ tử Nguyên Mỗ phu nhân vui vẻ cười, mong đợi nhìn thế giới bông hoa tối tăm cách mình càng lúc càng gần.

Nàng mặc dù là kết quả của thi biến, nhưng thế giới bông hoa tối tăm dù sao cũng là nơi nàng ra đời, đối với nàng có lực hấp dẫn cực lớn, hơn nữa chỉ cần đi vào thế giới bông hoa tối tăm, nàng lại có thể điều động đại đạo của thế giới bông hoa tối tăm tới phá vỡ trấn áp của Ngụy Tùy Phong và quan tài thủy tinh này.

Tần Mục đứng ở trước thế giới bông hoa tối tăm, hắn buông quan tài thủy tinh ra, tháo lá liễu ở mi tâm, cao giọng nói: 

- Thiên Công, giúp ta coi trọng bộ thi thể nữ tử này, đừng để cho ca ca ăn hết!

Dứt lời, hắn nhét quan tài thủy tinh vào trong đại lục chữ Tần.

Thi thể nữ tử nổi trận lôi đình. 

Tần Mục không hề động đậy, phóng người nhảy vào thế giới bông hoa tối tăm, biến mất trong bóng đêm.

Đợi đến khi thân hình hắn rơi xuống đất, hắn mở mắt, lập tức nhìn thấy được bản thân mình ở vào thế giới bông hoa tối tăm, giọng nói của Long Kỳ Lân từ trong thế giới hoa hồng truyền đến, hắn đang răn dạy Yên Nhi:

-... Đã bảo tỷ không nên ăn như thế, không nên ăn như thế! Tỷ hết lần này tới lần khác vẫn ăn! Xem ngươi trở về làm sao ăn nói được với giáo chủ! 

Tần Mục vội vàng xông về phía hai tòa cung điện giáp ranh giữa hai thế giới, Long Kỳ Lân thoáng nhìn thấy hắn, không nhịn được vừa mừng vừa sợ, cao giọng nói:

- Giáo chủ, chúng ta nhận được ngọc bài của giáo chủ, vẫn luôn ở chỗ này! Yên Nhi tỷ ăn mỹ nhân rắn, có vẻ trở nên...

- Im lặng! 

Giọng nói của Yên Nhi truyền đến.

Tần Mục mơ hồ nhìn thấy được một con Thanh Tước béo tròn đứng ở trên đầu Long Kỳ Lân, hắn không chú ý, lập tức nhảy vào Hắc Cung, ở trong Hắc Cung nhanh chóng tìm kiếm.

Đột nhiên, ánh mắt hắn rơi vào trên một cái bàn trong Hắc Cung. 

Bàn xung quanh có sao sa đang bay hóa thành một dải ngân hà.

Tần Mục cả giận nói:

- Lại tới! 

Hắn nhanh chóng tính toán theo công thức, hiểu ra chỗ sơ hở trong trận thế ngân hà, hắn lập tức xông vào trong trận, thò tay nhấc mảnh vải đỏ trên bàn lên, dưới tấm vải đỏ là một cây trâm gài tóc bằng gỗ đào.

Dưới trâm gài tóc còn có một tấm da dê, trên đó viết một hàng chữ.

Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, hắn không chú ý tới chữ viết trên tấm da dê, vội vàng cầm trâm gài tóc bằng gỗ đào lên, thầm nghĩ: 

- Lời nói của đại sư huynh còn có thể tin được, tuy nhiên Thanh Tước béo tròn vừa rồi là sao vậy?

Lúc này, ánh mắt hắn rơi vào trên tấm da dê, chữ viết trên đó là chữ viết của Ngụy Tùy Phong, chỉ có bốn chữ:

- Theo bản đồ cứu ta!