Mục Thần Ký

Chương 895: Bảo kiêm ra khỏi vỏ, mưa gió tẩy trần duyên



Yên nhi và Long Kỳ Lân giật mình, Yên nhi cho rằng Tần Mục muốn tự sát, đang muốn ngăn cản, Long Kỳ Lân vội vàng gọi nàng, nói:

- Giáo chủ mới vừa tìm ra sinh lộ, làm sao lại tự sát? Đừng làm loạn!

Yên nhi bị hắn giáo huấn ngoan ngoãn, không dám cãi lại. 

Tần Mục một kiếm ứng kiếp, chém vào Thiên cung bản thân, chém Lăng Tiêu, quét Ngọc Kinh, bình Thiên Khuyết, phá hủy Dao Đài, dẹp yên Dao Hải, nghiền nát Nam Thiên môn.

Thiên cung bên trong sụp đổ, tất cả kiếm quang hội tụ thành một đạo, đó là kiếm quang hồng lưu thuận theo Thiên Hà mà xông vào Nam Thiên môn, một đường xoắn nát Thiên Hà, cũng lao tới Kiến Mộc!

Kiếm quang chém nát Kiến Mộc, Thiên Hà xoay tròn chung quanh Kiến Mộc cũng tan tành, hóa thành Thiên Hà lực thuần túy, không cách nào thành hình. 

Thiên Hà lực vỡ vụn, Thiên cung yên diệt và hóa thành năng lượng mênh mông thuần túy, đè sập tinh không, thôn phệ nhật nguyệt, cũng nghiền nát Lục Hợp đại lục!

Đột nhiên Linh Thai của Tần Mục bắn ra kiếm quang, năng lượng hủy diệt mang theo xu thế ngập trời, kiếm quang đâm vào U Đô, phá Ma Đạo, Ngũ Diệu, Lục Hợp, Thất Tinh, Thiên Nhân, Huyền Đô, cũng đâm thủng Thiên Hà Thần tàng!

Bên ngoài, Yên nhi cùng Long Kỳ Lân chỉ có thể nhìn thấy cảnh giới của Tần Mục đang điên cuồng rơi xuống, vừa rồi là cảnh giới Sinh Tử, chỉ trong nháy mắt đã là cảnh giới Thiên Nhân! 

Bọn họ nháy một cái mắt, Tần Mục đã giảm xuống cảnh giới Thất Tinh, Lục Hợp, Ngũ Diệu!

Bọn họ hoảng sợ, cuối cùng cảnh giới của Tần Mục rơi xuống thung lũng, biến thành một cái Linh Thai cảnh giới nho nhỏ võ giả!

Cảnh giới Linh Thai không tính là thần thông giả, chỉ có thể thi triển một chút chiêu thức chiến kỹ, không cách nào thi triển thần thông. 

Tần Mục lại trực tiếp giảm xuống cảnh giới Linh Thai, tu vi tương đương bị huỷ bỏ!

Yên nhi run giọng nói:

- Long béo, công tử đang làm cái gì? 

Long Kỳ Lân cảm thấy mờ mịt, không biết nên trả lời như thế nào.

Đột nhiên bên trong tai mắt mũi miệng của Tần Mục có nguyên khí khổng lồ không gì sánh nổi đang phun trào ra ngoài, Thần tàng trong người của hắn chỉ có Linh Thai thần tàng, tất cả Thần tàng đều tan vỡ, Linh Thai thần tàng không cách nào dung nạp nguyên khí khổng lồ như thế.

Thân thể không chịu nổi, cũng chỉ có thể tống ra bên ngoài cơ thể. 

Nếu như có thể tống ra bên ngoài cơ thể còn là chuyện may mắn, sợ nhất là không kịp tống ra sẽ làm Tần Mục bị nổ tung.

Bọn họ nhìn thấy thân thể Tần Mục đột nhiên bành trướng, thân thể giống như bị bơm phồng, cũng nhanh chóng béo hơn Yên nhi.

Không chỉ có như vậy, da thịt lỗ chân lông toàn thân Tần Mục bị căng mở ra, vô số nguyên khí nồng đậm lao ra khỏi lỗ chân lông và phát ra tiếng vang xuy xuy. 

Nhưng mà, Tần Mục nhanh chóng thi triển Thiên Ma Tạo Hóa công, cố gắng phong bế toàn thân lỗ chân lông, phong bế tai mắt mũi miệng, khóa chặt nguyên khí và tinh khí, không cho năng lượng trong cơ thể trôi đi mất.

Hắn càng căng càng lớn, càng ngày càng béo, trước mặt Long Kỳ Lân cùng Yên nhi xuất hiện một quái vật khổng lồ cao như núi.

- Long béo, công tử đang làm cái gì? 

Yên nhi run rẩy.

Từ thanh tước biến thành chim gõ kiến, mỏ chim mổ trán Long Kỳ Lân, đầu Long Kỳ Lân bị mổ vang vọng, vẩy rồng bị mổ thủng và máu chảy ra.

Long Kỳ Lân không có cảm giác đau đớn, nó há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Tần Mục biến thành béo mập. 

Thể lượng Tần Mục hiện tại đã vượt qua hoàn toàn thể của Long Kỳ Lân, cho dù Tần Mục là đệ nhất nhân Tạo Hóa thuật trên đời, thân thể bị căng thành như vậy cũng không chịu nổi

- Đừng mổ!

Đột nhiên Long Kỳ Lân cảm giác đau đớn, vội vàng nói: 

- Yên nhi tỷ, mổ đến sọ não!

Yên nhi hoảng sợ nhìn Tần Mục biến lớn, nàng nâng cánh nhét vào bên trong miệng chim, dù sao nàng cũng là Long Tước, mỏ chim mọc đầy long nha đáng sợ.

Hàm răng Yên nhi va chạm, phát ra tiếng vang đắc đắc đắc, lông vũ của nàng rơi xuống. 

Yên nhi lại nâng cánh khác, tiếng đắc đắc vang vọng, lông vũ của cánh này ít đi.

Hai cánh Yên nhi cánh ôm lỗ tai Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân hoảng sợ, vội vàng kéo vành tai ra ngoài, tiếc rằng khí lực Yên nhi thực sự rất lớn, quả thực cũng nâng lỗ tai của nó đưa vào trong mỏ chim.

Long Kỳ Lân nhịn đau, nó không có kêu thành tiếng. 

Trong cơ thể Tần Mục, Linh Thai thần tàng.

Giờ phút này, Thiên cung tan vỡ, tất cả Thần tàng bị phá hủy, năng lượng thuần túy gồm Thần nguyên và Ma nguyên, tất cả đều xâm nhập vào bên trong Linh Thai thần tàng, hóa thành hồng lưu phun trào giống như xoáy nước lớn, cũng bao phủ Linh Thai của hắn.

Tu vi ban đầu của hắn là cảnh giới Thiên Hà, tương đương với đại thần thông giả Thần Kiều cảnh, nhưng mà nguyên khí tu vi của hắn lại so sánh với thần linh, đuổi sát Chân Thần. 

Trải qua mấy ngày, bởi vì Tần Mục không còn hồn phách nguyên thần, dẫn đến tu vi không ngừng tiết ra ngoài, cảnh giới hạ thấp nhưng vẫn không thể xem thường.

Thần tàng cùng Thiên cung tan vỡ, những năng lượng khổng lồ này bị áp chế bên trong Linh Thai thần tàng, Linh Thai thần tàng căng phồng biến lớn, vách tường Linh Thai lần lượt bị căng nứt, lần lượt hình thành vách tường Linh Thai mới, nhưng lại bị căng nứt lần nữa.

Linh Thai của hắn bị năng lượng cuồng bạo đánh tan rã, Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức kiên trì không ngừng khôi phục. 

Đạo kiếm quang của hắn nằm trong tay Linh Thai, kiếm quang vẫn bất diệt, trợ giúp hắn ngăn cản nguyên khí xung kích không khống chế được.

Nếu như đổi lại những người khác, Linh Thai đã sớm vỡ vụn, chỉ có hắn có thể kiên trì nổi trùng kích đáng sợ như thế, dù vậy, hắn cũng không kiên trì được quá lâu.

Âm sai lão giả nói qua, hắn không thể vận dụng nguyên khí, nếu không sẽ tổn thương ý thức, mà bây giờ, nào chỉ điều động nguyên khí? 

Hiện tại nguyên khí không khống chế được!

Loại tình huống này, Bất Diệt Thần Thức của hắn bắt đầu sụp đổ, bắt đầu tan rã!

Tần Mục Linh Thai cầm kiếm, kiếm quang càng ngày càng sáng rực, đâm vào bên trong nguyên khí hồng lưu hủy diệt, kiếm quang chói mắt giống như vòng xoáy nước lớn bảo hộ Linh Thai thần tàng. 

- Một điểm Linh Thai không đổi!

Tần Mục dùng nguyên khí còn sót lại trong Linh Thai thần tàng thôi thúc công pháp, kiếm quang bạo phát và quét sạch càn khôn!

- Hai phân âm dương thiên khai! 

Kiếm là ứng kiếp kiếm, công là Phách thể Tam Đan công.

Hắn lấy Vô Lượng kiếp kinh nhập đạo trong mơ hóa thành vô số cái bản thân, thôi diễn vô số loại khả năng, từ vô số tràng tử kiếp tìm ra một chút hi vọng sống, rốt cục bị hắn tìm được.

Con đường này chính là hắn tìm hiểu ra trong thần thông không thay đổi của Lăng Thiên Tôn, dùng lý niệm thần thông không đổi của Lăng Thiên Tôn dung nhập vào Phách thể Tam Đan công, dùng nó bảo đảm Linh Thai bất diệt. 

Giờ phút này, Linh Thai của hắn nằm ở trạng thái kỳ diệu, bị nguyên khí hồng lưu không khống chế được phá hủy, nhưng sau đó lại khôi phục.

Mà kiếm pháp là kiếm đạo của hắn, Kiếp Kiếm thiên thứ ba, Ứng Kiếp thiên.

Cái gọi là ứng kiếp, là hắn cảm niệm Nguyên giới trải qua hạo kiếp lần này, Duyên Khang trải qua kịch biến, dùng tinh thần chúng sinh trong hạo kiếp khai sáng kiếm đạo. 

Trong thế giới trong mộng tái diễn hạo kiếp, vô số trận chém giết mới rèn luyện ra một kiếm hạo kiếp phá vỡ thế giới trong mộng!

Kiếp Kiếm Ứng Kiếp thiên, là chủ động ứng kiếp, đối mặt thiên địa hạo kiếp, đối mặt chúng sinh thảm đạm, thế sự vô thường, đối mặt kẻ địch mạnh nhất, đối mặt thần tâm, ma tâm, nhân tâm!

Ứng Kiếp thiên, ứng kiếp đầu tiên chính là người cầm kiếm. 

Tần Mục ứng kiếp, quét sạch Thiên cung bản thân, san bằng các đại Thần tàng, chỉ để lại Linh Thai, đứt mất tất cả đường lui, đập nồi dìm thuyền.

Chỉ có dưới tình huống không có đường lui, mới có thể chỉ có tiến không lui!

Đây là tuyệt cảnh hắn đối mặt, cũng là tuyệt cảnh Duyên Khang đối mặt, không có đường lui, chỉ có tiến lên tiến lên tiếp tục tiến lên, liều ra một con đường, giết ra một con đường! 

Con đường này, bất kể như thế nào đều phải đi ra!

Ầm!

Linh Thai của hắn bị nghiền nát, nhưng sau một khắc, Linh Thai lại xuất hiện, vẫn cầm kiếm thi triển ứng kiếp, lần này, hắn nắm giữ lực lượng mạnh hơn. 

Linh Thai của hắn bị nghiền nát lần nữa, khôi phục lần nữa, một lần lại một lần bị tiêu diệt, một lần lại một lần khôi phục, mỗi lần ứng kiếp sẽ mạnh hơn lần trước.

Sau khi Ngự Thiên Tôn mở mang Linh Thai thần tàng, Thần tàng kế tiếp là Tinh Hà Thần tàng, là lực lượng hắn tìm được bên ngoài, cảm ngộ Tinh Hà trong thiên địa.

Mà Tần Mục lại không học Ngự Thiên Tôn. 

Hắn tìm lực lượng trong cơ thể, tìm lực lượng thiên địa bên ngoài, tuy mạnh mẽ dễ dàng, nhưng lúc Ngự Thiên Tôn mở mang Linh Thai thần tàng lại không dựa vào lực lượng thiên địa, mà là khai phá bản thân.

Bởi vậy Tần Mục chẳng những bỏ đi hệ thống Thần tàng và Thiên cung của Cổ Thần hệ thống, thậm chí cũng vứt bỏ Tinh Hà Thần tàng mà Ngự Thiên Tôn mở mang dựa vào thiên địa đại đạo.

Lần này hắn chỉ sử dụng Linh Thai thần tàng mà Ngự Thiên Tôn mở mang từ đầu, hắn sử dụng phương pháp tu luyện nguyên thủy nhất, chỉ tu luyện bản thân, không mượn ngoại vật! 

Hắn không mượn lực thần ma, lại không mượn lực thiên địa.

Lần này Nguyên giới hạo kiếp, hắn kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, Khai Hoàng dư bộ không hành động, Thiên Công nhát gan, Thổ Bá lặng im, Thiên Đế nham hiểm, hắn cảm thấy vô lực, cũng làm cho hắn ý thức được mượn lực lượng cuối cùng vẫn không đáng tin.

Đáng tin duy nhất chính là bản thân! 

Không có hồn phách, vậy thì khai thiên tích địa tái tạo hồn phách!

Không có tu vi nguyên khí, vậy dùng ứng kiếp đi hàng phục nguyên khí, tăng cao tu vi!

Con đường này không có đường lui, chỉ có thể đi đến tiếp, đi đến tận cùng! 

Hắn Linh Thai một lần lại một lần bị hủy diệt, một lần lại một lần khôi phục, rốt cục, Tần Mục cảm giác được lực lượng của mình đạt đến cực hạn.

Kiếp Kiếm Ứng Kiếp thiên trong tay hắn hóa thành phong mang khai thiên tích địa, một kiếm phân âm dương, cắt hôn ám, tích thần ma nhị khí!

Linh Thai thần tàng  rung chuyển rốt cục vững chắc. 

Linh Thai của hắn có thần ma nhị khí lưu động, âm dương chia cắt, như là một cuốn Thái Cực đồ, phân biệt rõ ràng.

Nhìn từ góc độ Linh Thai của hắn, thần ma nhị khí vận chuyển vững vàng, rộng lớn vô tận, giống như một vùng thánh thổ.

Đây là linh đài của hắn, là nơi Linh Thai của hắn đặt chân. 

Một vành mặt trời từ Thần nguyên biến thành khí lưu bay lên cao, ánh sáng bắn ra bốn phía, một bên khác mặt trăng từ từ thu liễm ánh sáng, chậm rãi chìm bên trong vào Ma nguyên.

Tần Mục ngẩng đầu nhìn Linh Thai, trên bầu trời ánh sáng rực rỡ, Tinh Hà xoay quanh giống như gương sáng, chiếu rọi gương mặt của hắn.

Gương mặt trong tinh hà giống như Thiên Công cao cao tại thượng, bản thân hắn là Thiên Công. 

Tần Mục cúi đầu nhìn dưới Linh Thai, phía dưới Linh Thai là bóng tối, chiếu rọi ra khuôn mặt của hắn, hắn biến thành Thổ Bá.

Linh Thai của hắn buông kiếm, thế giới yên tĩnh.

Bên trong Linh Thai, cảm giác có cái gì đó đang đâm chòi nảy lộc. 

Đó là hồn của hắn, hồn có được khi khai thiên tích địa, giống nó là hạt giống của thiên địa, hồn đang từ từ sinh trưởng.

Hồn và linh của người khác tách ra, linh cùng hồn kết hợp mới là nguyên thần, mà hồn của hắn sinh ra từ ứng kiếp, vừa ra đời đã là một thể với Linh Thai, không thể chia cắt.

Linh Thai ngồi xếp bằng, suy nghĩ xuất thần. 

Bên ngoài, Long Kỳ Lân cùng Yên nhi cảm thấy rung động, lúc này thân thể Tần Mục dần dần thu nhỏ, thể phách cũng không lớn như vậy, mập mạp như vậy.

Tần Mục nhanh chóng khôi phục như ban đầu, không mập không ốm, thân thể cân xứng.

Hai vành tai của Long Kỳ Lân đã bị Yên nhi gặm tới tróc da, máu me đầm đìa, cánh của Yên nhi cũng bị nàng gặm ít đi một đoạn dài. 

Hai người đang muốn hỏi thăm kết quả Tần Mục tu luyện lần này, đột nhiên lại thấy hai chân Tần Mục mềm nhũn quỳ trên mặt đất, thở dốc.

Long Kỳ Lân cùng Yên nhi nhìn nhau, bọn họ có thể nghe ra tiếng khóc oan ức và khuất nhục của Tần Mục.

Loại khuất nhục này là khuất nhục khi bản thân gặp gỡ, cũng là khuất nhục và cực khổ mà Duyên Khang gặp phải! 

Long Kỳ Lân đang muốn tiến lên an ủi, tiếng khóc của Tần Mục dần dần biến thành tiếng cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng cao.

Hắn rơi lệ đầy mặt nhưng cười từ nội tâm, quét sạch tất cả khuất nhục và oan ức lúc trước.

Trong tiếng cười lớn, Tần Mục đứng dậy, hắn không quỳ xuống. 

Long Kỳ Lân và Yên nhi hốt hoảng, Tần Mục vào lúc này như biến thành người khác.

Cùng nhau đi tới, Tần Mục lúc nào cũng cười, chưa từng có lộ ra vẻ mặt sầu khổ, nhưng mà bọn họ có thể cảm giác được trong nội tâm Tần Mục mềm yếu cùng tuyệt vọng.

Mà bây giờ, hắn giống như sống lại, hắn như biến thành thanh niên vui tươi hớn hở. 

Nhưng mà lại có khác nhau, cụ thể chỗ khác biệt ở nơi nào, bọn họ nói không rõ.