Mục Thần Ký

Chương 899: Vòng tuổi của Địa Mẫu



Trong bông hoa rũ xuống tới chiếc quan tài đá truyền đến giọng nói của Địa Mẫu Nguyên Quân rất suy yếu, lại xúc động phẫn nộ vạn phần, lạnh lùng nói:

- Ngươi biết người xuống tay với ta chính là Cổ Thần Thiên Đế? Ngươi biết hắn chưa chết?

Sắc mặt Tần Mục bình tĩnh, chờ đợi nàng bình tĩnh lại.

Nhân cơ hội này, hắn cẩn thận quan sát chiếc quan tài đá này, quan tài bằng đá là đế quan của Bắc Thượng Hoàng Thiên Đế, ở trong Địa Cung hắn đã từng thấy qua.

Không biết tàn hồn của Địa Mẫu Nguyên Quân làm thế nào chạy trốn từ trong tay của Cổ Thần Thiên Đế ra, lại làm thế nào tìm được đế quan.

Trong lúc tai họa phát sinh, Hạo Thiên Tôn khống chế được vũ khí mạnh nhất, cùng Địa Mẫu Nguyên Quân đại chiến, Tần Mục mượn tay của Địa Mẫu khiến món vũ khí mạnh nhất đó bị tổn thương nặng nề, sau đó Tần Mục lại nhân cơ hội quay về Nguyên Giới.

Tiếp đó, hắn đã bị đại quân Thần Ma của Thiên Đình phát hiện, rơi vào trong vòng vây, mãi đến khi các tồn tại cảnh giới Đế Tọa là Tề Hạ Du, Âm Thiên Tử xuất hiện, khiến cho hắn không thể không bỏ qua hồn phách, để cho ca ca Tần Phượng Thanh quay về U Đô.

Sau đó Cổ Thần Thiên Đế khống chế được vũ khí mạnh nhất hạ xuống, cắm Nguyên Mộc vào trong Nguyên Giới, lúc này hắn mới biết Địa Mẫu Nguyên Quân đã chết.

Về phần trong thời gian này phát sinh chuyện gì, hắn lại không biết, nhưng hắn có thể suy đoán ra được. Cổ Thần Thiên Đế tự mình hạ giới, ép Hạo Thiên Tôn đi, giết chết Địa Mẫu Nguyên Quân.

Tuy nhiên, ở dưới tình huống nguy cấp, tàn hồn của Địa Mẫu Nguyên Quân vẫn có thể chạy ra, bản lĩnh như vậy quả thật khiến hắn bội phục.

Địa Mẫu đã hai bàn tay trắng, thế lực dưới quyền kẻ thì chết kẻ thì chạy, còn có không biết bao nhiêu lực lượng của Địa Mẫu còn sót lại cùng với chư thiên bị công phá, kẻ biến thành nô lệ, kẻ biến thành tù nhân.

Nhưng mặc dù như thế, Địa Mẫu vẫn khiến cho hắn kiêng kỵ.

Con rết chân chân, chết còn không cứng đờ, thân Địa Mẫu Nguyên Quân là Cổ Thần cường đại nhất từ Nguyên Đô sinh ra, cho dù nàng chỉ còn lại có tàn hồn, hắn vẫn không có khả năng chống lại.

Quan tài bằng đá trong bông hoa rũ xuống là đế quan của Bắc Thượng Hoàng Thiên Đế, không biết trong quan tài còn có thi thể của một vị Bắc Thượng Hoàng Thiên Đế hay không.

Trong quan tài bằng đá, Địa Mẫu cuối cùng bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nói:

- Hạo Thiên Tôn rút đi, Cổ Thần Thiên Đế lại cưỡi vũ khí cường đại nhất Thiên Đình hạ sát thủ với ta. Hắn dựa vào món vũ khí đó thi triển ra thần thông mặc dù đặc biệt lợi hại, nhưng muốn giết chết ta cũng không dễ dàng, cuối cùng hắn vẫn thi triển ra tuyệt học Thiên Đế. Khi đó ta mới biết được không ngờ là hắn!

Nàng lại kích động:

- Hì hì, năm đó hắn chuyển sang kiếp khác đến Nguyên Giới, cùng nữ tử Tuyệt Vô Trần kia thành thân, nhưng không ngờ Tuyệt Vô Trần là người trong Thiên Minh, Thiên Minh bao vây tấn công hắn, ta lại nhìn, không có ra tay. Ai ngờ hắn không chết, lại vẫn sống sót! Sau khi hắn vận dụng tuyệt học của mình, ta lại nhận ra hắn, hắn là tới báo thù ta!

- Cổ Thần Thiên Đế có hồn phách không tan, sau lại ở Thiên Đình trở thành một trong thủ lĩnh của Thiên Minh, ta cũng mới biết được chuyện này.

Tần Mục nhìn chằm chằm vào quan tài bằng đá, nói:

- Địa Mẫu ngăn cản ta, là muốn ta lại một lần nữa khiến cho ngươi sống lại sao? Thực không dám giấu giếm, ta đã không còn là thần tử U Đô.

- Nhưng ngươi vẫn là đại pháp sư vạn kiếp bất diệt.

Giọng nói của Địa Mẫu Nguyên Quân từ trong quan tài bằng đá truyền đến, nói:

- Gần như tất cả Cổ Thần đều biết danh hiệu của ngươi, đều biết ngươi nắm giữ năng lực sống lại Cổ Thần. Đại pháp sư vạn kiếp bất diệt là ngươi mà không phải là thần tử U Đô. Ngươi vẫn nắm giữ năng lực khiến ta sống lại!

Tần Mục lắc đầu, bất giác lộ ra khí chất thê lương, u buồn, dường như nhìn thấu hồng trần:

- Ta đã không hồn không phách, không có thực lực khiến ngươi sống lại. Ngươi ngăn cản đường đi của ta cũng vô dụng, mạng của ta không dài, lần này đi ra, chẳng qua là tìm một nơi non xanh nước biếc an táng cho mình mà thôi.

Yên Nhi nghiêng đầu quan sát Tần Mục, chim béo tròn vo giơ lên móng vuốt cà cà khóe miệng, thầm nghĩ:

- Lúc công tử nói dối mặt không đổi sắc, rõ ràng không phải là chỉ mới làm một sớm một chiều.

Địa Mẫu Nguyên Quân im lặng, sau một lúc lâu, quan tài bằng đá mở ra.

Da đầu của Tần Mục tê dại, Yên Nhi nghiêng đầu quan sát cái cổ của Tần Mục, lập tức nhìn thấy được da gáy của hắn run rẩy, nổi lên da gà, rõ ràng rất khẩn trương.

Nhưng điều khiến nàng rất ngạc nhiên chính là mặc dù Tần Mục khẩn trương như vậy, khí tức và máu lưu chuyển lại hoàn toàn không thay đổi, hiển nhiên đã khổ công tu luyện, bảo đảm mình không lộ ra bất kỳ kẽ hở nào.

- Công tử học với ai vậy?

Trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc.

Trong quan tài bằng đá có một ánh sáng màu xanh lưu chuyển, giống như nước, lại giống như là ánh sáng, vô cùng ôn hòa.

Đoàn ánh sáng màu xanh này không có rơi vào trong sông, trái lại xoay quanh ở bên trong quan tài bằng đá. Tần Mục mơ hồ có thể thấy được một luồng tàn hồn chìm ở trong ánh sáng tím.

Ánh sáng màu tím xuất hiện, Tần Mục lập tức cảm giác được khí tức sinh mạng không gì có thể sánh nổi đập vào mặt, khiến tinh thần người ta không khỏi thoáng run lên!

Thậm chí hồn phách của hắn hình như cũng đang nhảy cẫng hoan hô, rất kích động.

- Bản thể của ta chính là Nguyên Mộc, lúc sinh ra cắm rễ ở trong loại dịch ánh sáng này, không biết tên gọi là gì, ta lại đặt tên là Hồng Mông Nguyên Dịch.

Trong vòng xoáy ánh sáng màu tím, tàn hồn của Địa Mẫu hình như có chút không muốn, nói:

- Ta có thể trải qua hai lần đại kiếp nạn hủy diệt không chết, chính là nhờ tác dụng của Hồng Mông Nguyên Dịch. Tự Thái Cổ đến nay, Hồng Mông Nguyên Dịch đã tiêu hao rất nhiều, chỉ còn lại có chừng này.

Một giọt Hồng Mông Nguyên Dịch từ bên trong quan tài bằng đá bay ra, ánh sáng màu tím chiếu sáng, giữa sông có cá lội, những con cá từ mặt sông nhảy lên, vô cùng vui thích, con cá nhảy ra mặt nước lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được trưởng thành, biến thành lớn, còn chưa rơi vào trong nước lại lớn lên hơn mười lần, biến thành quái vật khổng lồ!

Đột nhiên, một con cá lớn vừa dài chừng mười trượng ngắn, không ngờ trong giây lát ngắn ngủi này liền từ trong cơ thể tuôn ra yêu khí, yêu khí nồng đậm vô cùng!

Con yêu cá khống chế yêu khí đánh về phía Hồng Mông Nguyên Dịch, còn chưa tới gần nó lại dài tới trăm trượng, trên thân mọc ra gai xương thật dài, giống như từng thanh trường mâu, bay tới bên cạnh Nguyên Dịch lại bịch một tiếng nổ tung, máu thịt văng ra khắp nơi.

Trên mặt sông, các yêu cá khác cũng đều nổ tung, cục diện vô cùng đẫm máu khủng khiếp!

Thậm chí, đê Dũng Giang còn truyền đến khí tức Thần Ma, đó là thi thể Thần Ma và Long thi chìm trong sông, lúc này những thi thể này cũng đang nhanh chóng dị hoá, thi biến, mở mắt, lộ ra ánh sáng màu xanh lục, từ đáy nước lao lên đánh về phía Hồng Mông Nguyên Dịch!

Trong lúc nhất thời, đoạn Dũng Giang này vô cùng náo nhiệt.

Những thần thi ma thi và long thi còn chưa từng tiếp xúc được Hồng Mông Nguyên Dịch, thân thể lại xuất hiện tình cảnh đáng sợ vừa rồi, cuối cùng ép mình nổ tung ra!

Trên mặt sông có mùi máu tanh.

Một giọt Hồng Mông Nguyên Dịch này bay đến trước mặt Tần Mục, Long Kỳ Lân không chịu nổi trước tiên, thân thể bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, long trảo dài đến sáu bảy trượng dài ngắn, mảnh vảy trở nên càng thêm cực lớn phát ra ánh sáng ghê người, lông bờm cũng đang điên cuồng sinh sôi, càng lúc càng dài!

Yên Nhi ngược lại còn có thể khống chế được mình, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Hồng Mông Nguyên Dịch, hình như rất muốn nuốt một giọt Nguyên Dịch này vào.

Tần Mục phong tỏa tất cả lỗ chân lông trên toàn thân của mình, cố gắng khống chế thân thể, nhưng máu thịt xương cốt đều đang điên cuồng sinh sôi, thậm chí ngay cả sợi tóc đã đang sinh trưởng tốt, cho dù hắn tinh thông thuật tạo hóa cũng không áp chế được!

Giọt Hồng Mông Nguyên Dịch này bay vào mi tâm của hắn, chui vào Linh Thai thần tàng của hắn, mặc dù chỉ có một giọt nho nhỏ, nhưng đến trong Linh Thai thần tàng hắn lại hóa thành kích thước như hồ nước, ánh sáng màu tím nhộn nhạo, rơi vào dưới chân Linh Thai của hắn.

Tần Mục lập tức cảm giác được linh thai tràn ngập sinh cơ bừng bừng, hồn phách của hắn vẫn rất yếu ớt, mà trong giờ phút này lại đang hấp thu năng lượng của Hồng Mông Nguyên Dịch nhanh chóng trưởng thành.

Nguyên thần của hắn vui mừng nhảy nhót giống như chim sẻ, tham lam hấp thu lực lượng trong Hồng Mông Nguyên Dịch, Tần Mục thử phát động Phách Thể Tam Đan Công, tốc độ nguyên thần trưởng thành càng thêm kinh người!

- Hồng Mông Nguyên Dịch có thể duy trì linh hồn bất diệt, ta chính là sử dụng Nguyên Dịch bảo vệ tàn hồn của mình, Mục Thiên Tôn, ngươi mặc dù không có hồn, nhưng có thể mượn Hồng Mông Nguyên Dịch tới làm linh của ngươi lớn mạnh, khiến cho linh của ngươi trở thành nguyên linh bất diệt!

Tàn hồn của Địa Mẫu Nguyên Quân nói:

- Kể từ đó, ngươi lại không chết bởi vì không có hồn phách nữa, cũng không cần lại tìm kiếm một nơi non xanh nước biếc để an táng chính mình.

Trong lòng Tần Mục thoáng động, nhìn về phía Hồng Mông Nguyên Dịch khác trong quan tài bằng đá, nói:

- Địa Mẫu, dù vậy, ta cũng không có thực lực có thể làm cho ngươi sống lại. Thực lực ta bây giờ quá yếu, thực không dám giấu giếm, ta chỉ còn lại có một phần năm tu vi nguyên khí.

Địa Mẫu Nguyên Quân im lặng một lát, trong quan tài bằng đá lại có một giọt Hồng Mông Nguyên Dịch bay ra, vẫn bay vào trong Linh Thai thần tàng hắn, nói:

- Một giọt Hồng Mông Nguyên Dịch này là cho ngươi sử dụng khôi phục tu vi.

Tần Mục than thở:

- Địa Mẫu đúng là lòng dạ hẹp hòi. Ta khôi phục tu vi thì có thể làm thế nào? Ta đã không phải là thần tử U Đô, Thổ Bá và Thiên Công đều vứt bỏ ta rời đi, cảm thấy ta không có giá trị lợi dụng. Ta bản lĩnh thấp, bọn họ sẽ không cho ta mượn lực lượng, bọn họ không cho mượn lực lượng, ta cũng không có cách nào làm cho ngươi sống lại. Địa Mẫu không bằng cho thêm một ít Nguyên Dịch, khiến cho thực lực của ta có thể sánh ngang cùng thần tử U Đô, khiến cho bọn họ cảm thấy ta có giá trị lợi dụng, ta mới tiện mượn lực lượng của bọn họ.

Tàn hồn của Địa Mẫu cười lạnh nói:

- Không phải ta không bỏ được, mà ngươi căn bản không chịu nổi năng lượng Nguyên Dịch, hai giọt Hồng Mông Nguyên Dịch này đã vượt quá cực hạn Linh Thai thần tàng của ngươi. Hai giọt Nguyên Dịch này đã cũng đủ cho ngươi tiêu hóa mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm! Cho ngươi thêm một ít, Linh Thai thần tàng của ngươi cũng phong ấn không được, nếu lực lượng Nguyên Dịch xâm nhập vào huyết mạch của ngươi, một luồng khí tức lại có thể khiến cho thân thể của ngươi nổ tung mà chết!

Tần Mục cũng quả thật cảm giác được Linh Thai thần tàng của mình có xu thế không chịu nổi, nếu có thêm một giọt nữa, năng lượng Nguyên Dịch lại sẽ phá không gian của Linh Thai thần tàng, rót vào trong thân thể.

Khí tức Nguyên Dịch này, ngay cả Thần Ma cũng có thể no quá phát nổ, huống gì là hắn?

- Như vậy...

Tần Mục lật bàn tay, năm ngón tay kẹp lấy bốn bình ngọc nhỏ, đổ nước miếng rồng trong bình ra:

- Chứa ở trong bình được không?

Địa Mẫu lại một lần nữa im lặng, sau một lúc lâu giọng nói của nàng từ trong quan tài bằng đá truyền đến, nói:

- Bình nhỏ của ngươi không chịu nổi.

Hai tay của Tần Mục tung bay, vô số dấu vết phù văn in ở trên bình ngọc, nói:

- Phong ấn này được chứ sao?

- Không được.

Tần Mục liên tục phát ra mấy chục đạo phong ấn, lộ ra vẻ mong chờ:

- Hiện tại thế nào?

- Không được!

Tần Mục khó xử, quay đầu lại nhìn về phía Yên Nhi, Yên Nhi lập tức thi triển pháp lực, thêm ở trên thân bình một đạo Thanh Long ấn, Thanh Long quấn xung quanh bình ngọc, lại ở miệng bình tạo ra một đạo Chu Tước ấn.

Tần Mục mong chờ nói:

- Hiện tại?

Địa Mẫu lại một lần nữa rơi vào im lặng, qua một lúc lâu, nói:

- Một cái bình.

Tần Mục thất vọng, đang muốn nói, Địa Mẫu lạnh lùng nói:

- Một cái bình, không cho phép cò kè mặc cả!

Tần Mục chỉ đành phải dùng nguyên khí khống chế một cái bình ngọc, bay vào trong quan tài, bình ngọc chứa đủ Hồng Mông Nguyên Dịch bay ra, Tần Mục vội vàng thu hồi, cẩn thận cất kỹ.

- Ngươi cần phải bao lâu thời gian mới có khả năng khôi phục lại trạng thái đỉnh phong?

Địa Mẫu hỏi.

Tần Mục nói:

- Khoảng trăm năm.

Trong đế quan đột nhiên truyền đến tiếng gào thét, trong bóng tối phía sau Hồng Mông Nguyên Dịch có một vị Đế thi to lớn đi ra, liên tục gầm lên giận dữ.

- Ngắn thì mười năm!

Tần Mục quả quyết nói.

Vị Đế thi Thượng Hoàng lạnh lùng theo dõi hắn, tàn hồn Địa Mẫu trong Nguyên Dịch hừ một tiếng, nói:

- Ta chỉ cho ngươi mười năm. Mười năm sau, ngươi nếu còn không khiến ta sống lại, ta lại bảo con trai ta huyết tẩy Duyên Khang!

Quan tài bằng đá bịch một tiếng khép kín, nhốt Đế thi Thượng Hoàng và Hồng Mông Nguyên Dịch nhốt vào trong đó, đóa hoa lớn này bắt đầu thu lại.

- Hãy khoan đã!

Tần Mục vội vàng nói:

- Địa Mẫu, hiện tại tu vi của ta chưa từng khôi phục, nếu chết ở trong tay người, chẳng phải là khiến cho ngươi kiếm củi ba năm đốt một giờ sao? Vẫn mong Địa Mẫu ban cho ta một món binh khí tiện tay.

Hoa lớn dừng thu lại, trong quan tài bằng đá truyền đến giọng nói tức giận của Địa Mẫu:

- Ngươi bây giờ nửa chết nửa sống, không thành thật trốn đi luyện hóa Hồng Mông Nguyên Dịch, chẳng lẽ ngươi còn muốn đi rêu rao xung quanh tìm cái chết sao?

Tần Mục nghiêm mặt nói:

- Ta bây giờ không có lo về tính mạng, dự định xông vào Thiên Đình vào một lần...

Ầm...

Quan tài bằng đá đột nhiên mở ra, trong quan tài lộ ra một cái đầu Đế thi lớn như dãy núi vậy, nó mở miệng to như chậu máu nhìn về phía Tần Mục gào thét, Tần Mục, Long Kỳ Lân và Yên Nhi thậm chí không đủ để nhét vào kẽ răng của hắn!

Tần Mục bị khí lưu tanh tưởi phun ra, khiến trên mặt đều là nếp nhăn, thân hình đứng không vững, Dũng Giang phía sau lưng nổ tung, gần như khô cạn!

Đế thi gào xong, đầu thu nhỏ lại, tàn bạo nhìn chằm chằm vào hắn.

- Ngươi dự định đi Thiên Đình?

Địa Mẫu tức giận thở hổn hển nói:

- Ngươi tại sao không đi chết đi?

Sắc mặt Tần Mục không thay đổi, nói:

- Ta nhất định phải đi Thiên Đình một chuyến. Giống như lời Địa Mẫu nói, ta là đại pháp sư vạn kiếp bất diệt, lần này đi Thiên Đình mặc dù nguy hiểm, nhưng Cổ Thần trong Thiên Đình sẽ bảo vệ ta, lại thêm ta có thân phận Mục Thiên Tôn, nguyên lão sáng lập Thiên Minh, ngược lại sẽ an toàn. Chỉ là minh thương dễ tránh, ta còn chưa có một vũ khí tiện tay. Kiếm hoàn của ta chỉ là linh binh, không phải là thần binh...

Đế thi lùi về trong quan tài, sau một lúc lâu, Đế thi đi ra, trong tay là một cây gỗ dài ngắn ba trượng.

- Chỉ có cây gậy gỗ này thôi sao?

Tần Mục lộ ra vẻ thất vọng.

Đế quan ầm ầm đóng lại, Địa Mẫu lạnh lùng nói:

- Đây là Nguyên Mộc tâm, một trong những thần binh mạnh nhất thế gian. Ngươi nhìn vòng tuổi đi!

Tần Mục nhìn lại về phía đỉnh gậy gỗ, chỉ thấy cây gậy gỗ này có vô số vòng tròn, tinh mịn vô cùng, hắn đang muốn đếm, hoa lớn lại thu về, đế quan chìm vào trong rễ Nguyên Mộc, tiếp theo cái rễ bắt ngang Dũng Giang nhanh chóng co lại, biến mất không thấy bóng dáng!

- Thật nhỏ mọn, sợ ta hỏi lại đòi ngươi bảo vật sao...

Tần Mục lắc đầu, cẩn thậm đếm vòng tuổi, qua một lát còn chưa đếm xong.

Long Kỳ Lân không nhịn được nói:

- Giáo chủ, đếm tới bao nhiêu?

- Năm trăm vạn, đếm không được một phần...