Mục Thần

Chương 206: Ngươi bị đuổi



Mục Vỹ suy đoán, có lẽ mấy vị trưởng lão còn lại đều là những đại sư nức tiếng thành Nam Vân

Có điều trước mắt hắn chưa cần phải suy tính đến mấy chuyện này.

"Giới thiệu Lôi Phong Viện cho ta đi lão Mạt”.

"Ừ, được!"

Mạt Vấn nói: "Bảy đại viện của học viện Thất Hiền có tổng cộng hơn bảy mươi nghìn người. Mỗi viện có khoảng mười nghìn đệ tử, trong đó chia ra hơn hai trăm lớp, dựa trên các phương diện thực lực tổng hợp để chấm điểm chia hai trăm lớp này ra lớp cao cấp, lớp trung cấp và lớp sơ cấp. Lớp sơ cấp nhiều đệ tử nhất, lớp cao cấp ít đệ tử nhất, chỉ khoảng mười mấy người Nhưng ít hơn nữa thì không phải lớp cao cấp mà là lớp đặc biệt!"

"Lớp đặc biệt?"

"Đúng, lớp đặc biệt là nơi tụ hội những thiên tài nòng cốt của mỗi viện, chỉ có hai lớp, một trăm người cả thảy. Một trăm người này đều là những người có thiên phú và thực lực cao nhất”

Mạt Vấn giới thiệu một tràng: 'Mỗi viện đều có một bảng danh sách, chỉ cần thực lực đủ mạnh, đánh bại được người thứ một trăm là có thể lọt vào lớp đặc biệt, hơn nữa chỉ có thể khiêu chiến người đứng thứ một trăm. Chỉ có đệ tử của lớp cao cấp mới có quyền khiêu chiến, đây là một sự khuyến khích rất lớn!”

Mục Vỹ cũng hiểu ý nghĩa của việc này.

Với quy định đó, đệ tử lớp sơ cấp sẽ nỗ lực tu luyện để được vào lớp trung cấp, đệ tử lớp trung cấp lại phấn đấu để có thể lọt vào lớp cao cấp.

Chỉ khi trở thành đệ tử lớp cao cấp mới có quyền khiêu chiến đệ tử của lớp đặc biệt.

Lại còn chỉ được phép khiêu chiến người đứng thứ một trăm, điều này cũng khơi dậy chí tiến thủ của lớp cao cấp, làm họ cố gắng trở nên mạnh hơn.

Dù sao thì đứng hàng thứ một trăm quá nguy. hiểm, có khả năng bị đẩy xuống bất cứ lúc nào. Với sự khuyến khích mang tính dây chuyền như thế, sự cạnh tranh trong học viện sẽ càng lúc càng lớn, các đệ tử cũng sẽ luôn nỗ lực để giữ được thứ hạng của mình.

"Bảng xếp hạng này được gọi là linh bảng, các viện tạo ra chúng để khuyến khích đệ tử phấn đấu. Học viện Thất Hiền còn có một bảng xếp hạng chung, gọi là long bảng!"

"Long bảng chỉ lấy một trăm người, đệ tử nào có tên trên long bảng đều là kỳ tài ngút trời, được các gia tộc tìm đến lôi kéo. Và đào tạo một đệ tử có thể vào long bảng chính là nhiệm vụ hết sức quan trọng của giáo viên".

Đại sư Mạt cười ha ha: "Dĩ nhiên, Mục lão đệ tới đây là để trải nghiệm cuộc sống, quan tâm đến tu vi của bọn đệ tử làm gì. Ta và cậu cứ luyện đan, bảo đảm sau này cậu sẽ có được một chiếc ghế trưởng lão trong hội trưởng lão của học viện Thất Hiền!”

"Hừ, ta không hứng thú với mấy cái đó."

"Ha ha... Cũng đúng, thiên tài như Mục lão đệ thì mấy cái đó quá chán rồi"

Mạt Vấn cười xong thì chợt quay đầu lại: "Mục lão đệ, hì hì... có một việc ta không biết có nên nói không nữa!"

Liếc mắt nhìn ông ấy, Mục Vỹ bất đắc dĩ đáp: "Nói đi, lại chỗ nào có vấn đề đây!"

"Hì hì... Mục lão đệ chờ một lát nhá, ta đi lấy dược liệu cho cậu xem. Chỗ ta lộn xộn lắm, khi nào dọn xong rồi cậu hãng cậu qua, giờ thì khỏi nhá!"

Mạt Vấn tuôn một tràng rồi chạy biến.

“Lão điên này..."

Nhìn Mục Vỹ ghét bỏ đại sư Mạt thế thôi chứ thực ra hắn rất kính nể ông ấy.

Người này một lòng nhiệt thành với luyện đan, nếu không thì lúc ở học viện Bắc Vân đã không như vậy với Mục Vỹ.

Hôm nay cũng thế, vì hẳn tỉnh thông luyện đan nên Mạt Vấn sẵn sàng hạ cái tôi xuống và đối xử với hắn như con cháu trong nhà.

Một người như thế đáng yêu biết mấy!

"Chính là hắn!"

Mục Vỹ đang đứng trên lối đi bộ thì đột nhiên có. ai giận dữ quát lên ở sau lưng hắn.

"Ơ?"

Xoay người lại, thấy mấy người đằng sau là ai, Mục Vỹ không khỏi phì cười.

Tiểu Quý Tử!

Nhìn những người bên cạnh gã, hắn biết ngay tên Cửu hoàng tử bị đánh nên tìm người đến báo thù.

Sau lưng đám người kia là Cửu hoàng tử băng bó toàn thân, hắn ta đang nhìn Mục Vỹ chòng chọc với đôi mắt đầy oán độc.

"Chính thắng đó đã đánh Cửu hoàng tử ra nông nỗi này, các ngươi xông lên, làm thịt hẳn đi!", Tiểu Quý Tử hất hàm sai khiến.

"Làm thịt?"

Mục Vỹ cười phá lên: "Ê này, học viện Thất Hiền có quy định không được giết người đấy, vừa rồi ở ngoài cổng trường các ngươi có thể giết ta, giờ thì không được đâu"

"Vậy thì đánh cho tàn tật để hắn không đứng được cho tai”

Cửu hoàng tử gân cổ lên hét.

Hành động này ảnh hưởng đến vết thương trên người, làm hẳn ta đau điếng.

"Ơ? Thế sao được?", Mục Vỹ tỏ ra kinh hồn bạt vía: "Ngươi là Cửu hoàng tử đúng không? Ngươi mà làm vậy thì ta nghĩ ngươi sẽ hối hận đớ”

"Hối hận mẹ ngươi! Lên cho ta!"

Dáng vẻ gợi đòn kia của hẳn làm Cửu hoàng tử thiếu điều xông lên xé xác ra, hắn ta hét lên.

Nghe lệnh của Cửu hoàng tử, mấy người đằng trước lập tức xúm tới

"Mục Vỹ là ngươi đúng không? Ngươi ở viện nào? Lôi Phong Viện à? Chọc ai không chọc lại chọc vào Cửu hoàng tử điện hạ của bọn ta, đúng là chán sống!"

“Lúc ta đánh hắn, hắn có nói mình là Cửu hoàng tử đâu", Mục Vỹ bất đắc dĩ nói.

"Còn ở đó cãi chày cãi cối nữa à, ngươi sẽ chết thảm lầm cho xem", trong đám người đó, người thanh niên mặc trường sam màu đen cười lạnh: "Nói cho ngươi biết, ta tên Thanh Dư Minh, đứng thứ chín mươi ba trên linh bảng của Kim Viện, cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất. Rơi vào tay ta, ta đảm bảo ngươi sẽ đau đến không thiết sống nữa”.

"Thanh Dư Minh chứ gì, ngươi bị đuổi!"

Thanh Dư Minh vừa nói xong thì một giọng nói không mặn không nhạt vang lên.

“Mẹ nó, ngươi là ai mà dám đuổi ta, ta là thân tín của Cửu hoàng tử...”