Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng, sau đó xoay chuyển mười đầu ngón tay, lực tỉnh thần dõi dào nổ vang,
Chịu thua ư?
Hắn đường đường là Tiên Vương, sao có thể lui bước khi đối mặt với một con linh thú được?
Lúc trước, ấn ký lưu lại trong linh hồn kỳ lân Thanh Ngọc Hoả chỉ là mồi nhử, mê hoặc nó phát hiện và tiêu huỷ.
Chỉ căn kỳ lân Thanh Ngọc Hoá dùng sức mạnh ngọn lửa của mình để huỷ diệt ấn ký đó thì nó mới được coi là bị kích động thật sự.
“Bách Kim Phong Linh Trận!”
Đây là một trận pháp mà Mục Vỹ tạo ra chuyên dùng để bắt linh thú ở kiếp trước. Bây giờ, kết hợp thêm với Tru Tiên Đồ và sự dẫn dắt một cách cam tâm tình nguyện của kỳ lân Thanh Ngọc Hoả thì nó càng phát huy tác dụng hơn.
"A..."
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, bây giờ kỳ lân Thanh Ngọc Hoả mới biết nước đi của Mục Vỹ.
Linh hồn của nó đang mờ dần, chăm chậm tan biến như bị lửa đốt.
“Ngươi mà cũng đòi chơi ta ư?”
Mục Vỹ không chút nương tay.
“Khoan, khoan đã!”
Đột nhiên kỳ lân Thanh Ngọc Hoả nói: “Tha cho ta, tha cho ta, ta...”
“Ta sẽ tha cho ngươi, nhưng sau đó sẽ giăng cấm chế lên người ngươi, để học trò này của ta điều khiển ngươi. Chờ trò ấy trưởng thành tới một độ tuổi nhất định, khéo ngươi vẫn còn một cơ hội sống. Ta sẽ bảo học trò của mình phục sinh lại cho ngươi, sau đó ngươi sẽ sống lại, như thế vẫn tốt hơn là chết luôn bây giờ đúng không?”
Kỳ lân Thanh Ngọc Hoả còn chưa lên tiếng, Mục Vỹ đã giành nói trước.
“Sao ngươi biết?"
“Có gì mà không biết!"
Mục Vỹ nhếch miệng, nói: "Không sao, ta có thể hứa với ngươi. Ta sẽ dạy học trò của mình cách sử dụng Bách Kim Phong Linh Trận này. Đến lúc đó, nếu ngươi dám phản kháng, dù trò ấy sắp hồn bay phách lạc cũng có thể giết ngươi ngay lập tức, để hồn phách của ngươi tan biến trong không gian, ngươi có tin không?”
“Tin, ta tin!"
Kỳ lân Thanh Ngọc Hoả liên tục gật đầu.
Tên con người này quả là đáng sợ, nhìn rõ chỉ mới khoảng 20 tuổi, nhưng còn suy nghĩ sâu xa hơn cá lão hồ ly là nó.
“Được rồi, giờ thì ngươi hãy ngoan ngoãn biến vẽ nơi ngươi nên ở đi, ta có chuyện cần nói với đồ đệ của. mình."
“Được được, ta đi, đi ngay đây!”
Dứt lời, kỳ lân Thanh Ngọc Hoả chạy toé khói.
“Tiêu Khánh Dư, dậy đi thôi.”
Mục Vỹ mở mắt, đi đến cạnh Tiêu Khánh Dư rồi vỗ vào mặt cậu ấy.
“Thầy... Thầy Mục”, Tiêu Khánh Dư chăm chậm mở mắt ra nhìn Mục Vỹ, đôi mắt vốn mờ nhoẹt chợt ánh lên tia sáng.
“Không còn ngốc nữa nhỉ?”
“Ngốc?” Tiêu Khánh Dư cười hì hì đáp: "Thầy Mục, thật ra trước kia trò có ngốc đâu, chỉ là... miệng không theo kịp não thôi ạ”.
"Ờ, đừng phí lời nữa, còn không đi là mẹ trò sẽ lật tung Tụ Tiên Các lên đấy”.
“Mẹ ạ?”
"Ừ, giờ ta chưa giải thích với trò ngay được. Ta sẽ chỉ cho trò một trận pháp, trò chỉ cần ghi nhớ cách điều khiển nó là được. Trận pháp này có thể khống chế được con kỳ lân nhỏ trong người trò”.
“Kỳ lân?”
“Thôi, có gì không hiểu thì cứ nói chuyện thắng thản với nó. Nó mà không nghe lời thì nướng nó luôn, thịt kỳ lân nướng thơm phải biết!"
“Dạ? Vâng vâng!"
Tiêu Khánh Dư nhất thời bị những lời nói của Mục Vỹ làm cho mụ mị đầu óc.
“Được rồi, bây giờ không phải lúc tán dóc. Trò ra ngoài giải thích với cha mẹ mình trước đi, nếu không ta sợ Tụ Tiên Các này sẽ bị nhà họ Tiêu phá luôn mất”.
“Vâng!”
Tiêu Khánh Dư mỉm cười ngại ngùng, sau đó đứng dậy.
“Thầy Mục...”
“Sao?”
“Cảm ơn thầy ạ!"
Mục Vỹ ngoảnh lại, nhìn vào đôi mắt thuần khiết mà trong sáng của Tiêu Khánh Dư, hẳn mỉm cười, thăm thấy rất hài lòng.
Tuổi trẻ... tốt thật!
Vừa bước ra khỏi lò luyện Thông Tiên, Mục Vỹ đã bị tình cảnh trước mặt làm cho kinh hãi
Có cả đống người đứng ở bên ngoài lò luyện, thậm chí phóng tầm mắt ra ngoài Tụ Tiên Các cũng thấy người đông như kiến cỏ.
“Trưởng tộc, ra rồi ạ!"
Mục Vỹ vừa đi ra khỏi đại điện, một tiếng quát tháo vang lên.
Dường như ngay sau đó, hẳn đã cảm thấy một lưỡng kình phong ập mạnh tới.
Sát khí!
Sát khí mãnh liệt như muốn bao phủ người hắn.
“Mục Vỹ, đền mạng cho con trai ta”.
Một giọng phụ nữ vang lên, sát khí cao như ngọn núi hàng chục nghìn mét ập về phía Mục Vỹ.
“Mẹ..."
Nhưng sau tiếng gọi bất đắc dĩ ấy, lưỡng sát khí kia lập tức như trở thành vô hình.
“Dư Nhi...”
Nhìn thấy con trai mình, Niệm Linh Quan như trút được gánh nặng, không nhịn được hô lên.
“Mẹ, mọi người đang làm gì thế ạ?"
Trông thấy mẹ mình, Tiêu Khánh Dư cau mày, tỏ rõ vẻ không vui
“Thầy Mục là thầy của con mà mẹ lại làm gì thế?, Tiêu Khánh Dư tỉnh táo, phân tích nói: “Mẹ mau giải tán hết đám người này đi, không thì thầy Mục sẽ bực mình đấy”.
“Dư Nhi, con...”
“Mẹ, con làm sao ạ?”, Tiêu Khánh Dư cười nói: “Lúc nào con chẳng thế!”
"Ừ, ừ!", Niệm Linh Quan đã chấn động tới mức không nói nên lời.
"À, Dư Nhi nhà ta luôn như vậy. Mọi người giải tán, giải tán hết đi, đờ ra đây làm gì!”, Niệm Linh Quan nhìn các võ giả của nhà họ Tiêu ở xung quanh rồi hạ lệnh.