Thắng thua đã rõ, nhưng Tử Ngọc vẫn dám ra tay tiếp. Đến lúc này mà Mặc Dương vẫn nhẫn nhịn thì gã không còn là đồ đệ của Mục Vỹ nữa rồi.
Mặc Dương hây một tiếng rồi rút kiểm Thanh Giao ra chém, một vệt máu bay lên không trung.
Tử Ngọc kêu gào thảm thiết, lưỡi dao trong tay hẳn ta lại rơi xuống đất, còn bàn tay hẳn ta thì nhuốm máu.
“Thẳng thua đã rõ mà ngươi vẫn đánh lén, thèm chết lắm rồi đúng không?”
"Ai bảo thế? Ngươi chưa giết chết ta thì chưa. thắng đâu”.
“Nếu không vì tuân thủ quy tắc thì ngươi đã toi đời lâu rồi”.
Mặc Dương lạnh lùng nhìn Tử Ngọc rồi nói.
Lần này, rõ ràng Mặc Dương đã chiếm thế thượng phong, nhưng Tử Ngọc vì thua nên không cam tâm, mới ra tay tiếp, kết quả này đến La Phù cũng không có gì để nói.
“Ăn hại, đồ ăn hại!”
Thứ Dục liên tục mắng nhiếc, mặt gã ta sa sâm tới mức đáng sợ, hàng lông mày thì nhíu chặt.
“Trận thứ tư rồi, Tống Kinh Tài, không cần ta nói, trò biết phải làm gì rồi chứ?"
“Vâng thưa thầy!”
Đây là trận đấu quyết định, nếu lớp năm cao cấp thua thì sẽ dừng bước tại đây, còn nếu thẳng thì mới có cơ hội đi tiếp.
Tống Kinh Tài là lớp trưởng thiên tài của lớp năm cao cấp, cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ năm và khai thông huyệt Khí Hải. Thực lực của y phi phàm, hơn nữa điều khiến người ta thấy sợ là y giống hệt như Thứ Dục.
Trận thứ tư, Mục Phong Hành lên!
Tống Kinh Tài ra tay ác độc, khi giao đấu với đối thủ không hay trốn tránh và phòng bị, mà thường sử dụng lối đánh một mất một còn.
Cách thức liều mạng này khỏi phải nói nguy hiểm cỡ nào.
Nhưng trận đấu làm rạng danh cho y cũng đánh theo lối này, sau đó dù đang bị thương nặng, y vẫn bắt một võ giả cao hơn mình hai tầng cảnh giới phải nhận thua.
Với một tên điên thế này thì đối thủ phải đánh bại y hoàn toàn, nếu không trận đấu sẽ không thể kết thúc được.
Điểm này thì ai cũng biết rỡ.
“Mục Phong Hành, hai năm trước, ta đã thua ngươi, nhưng bây giờ thì không có chuyện đó nữa đâu!", Tống Kinh Tài nhìn Mục Phong Hành rồi nói.
Hai năm trước, y và Mục Phong Hành đều là học trò khối sơ cấp, bọn họ từng giao đấu một lần và trận đấu đó chính là nỗi nhục của y.
Hai năm sau, khi tiếp tục đối mặt với Mục Phong Hành thì Tống Kinh Tài đã là lớp trưởng của lớp năm cao cấp.
Y cứ ngỡ Mục Phong Hành sẽ bị đả kích bởi chuyện đó nên sẽ ru rú cả đời ở lớp chín, ai dè lớp chín sơ cấp đã tiến bộ vượt bậc lên thành lớp cao cấp.
Mục Phong Hành đã có thể vượt qua bóng đen tâm lý trong lòng, bây giờ còn thay mặt lớp chín tham gia thi đấu.
“Nếu bị người từng thua mình đánh bại, kiếp này Mục Phong Hành ta coi như tu hành bằng không rồi”, Mục Phong Hành hờ hững nhìn Tống Kinh Tài rồi nói.
“Lớp chín các ngươi đúng là một đám ngông cuồng!"
Bọn truyen.Full .vn và truyen.full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương
Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước
“Ngông cuồng cũng cần phải có năng khiếu đấy!"
Hai người họ sặc mùi thuốc súng trên sàn đấu, chắc khi giao đấu sẽ kịch liệt lắm đây.
“Bắt đầu!"
Một tiếng hô khẽ vang lên, hai người họ lập tức lao vào nhau.
Mục Phong Hành tu luyện Mị Ảnh Thần Tông Môn, thân pháp quỷ dị, tốc độ cực nhanh, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là thân pháp của Tống Kinh Tài cũng kỳ dị khó đoán không kém.
Lúc này, hai người họ đã chính thức giao đấu, nhưng không ai biết rốt cuộc người nào đang chiếm thế thượng phong, hạ phong.
“Ngươi thấy sao?"
“Hình như Mục Phong Hành đang chiếm ưu thế hơn, nhưng Tống Kinh Tài kia ra tay tàn độc thật, đúng kiểu không sợ chết luôn, Mục Phong Hành không muốn bị thương nên mới kéo dài trận đấu thế này”.
“Tống Kinh Tài này đúng là đồ hèn!”, Tiêu Khánh Dư chép miệng nói.
“Đừng nói thế, Tống Kinh Tài mà không liều mạng thì lớp năm đã thua rồi, cho nên y mới phải đánh như thế. Nhưng Phong Hành lo còn phải tham gia trận đấu kế tiếp, vì thế không thể ra tay thoải mái được, ít nhất phải đảm bảo mình không bị thương”.
“Đúng là phiền phức!"
Bọn họ đương nhiên biết rõ điểm lợi hại trong chuyện này.
Một khi Mục Phong Hành bị thương thì lớp chín coi như sẽ mất đi một trợ thủ đắc lực cho trận đấu tiếp theo.
Vì thế, trận này cậu ta phải thẳng, nhưng không được bị thương.
Nhưng Tống Kinh Tài vốn có cảnh giới cao hơn nhóm Chân Bình nên Mục Phong Hành muốn đối phó với y thật sự không dễ dàng.
Hai người họ kẻ đấm người đá, âm thanh va chạm không ngừng vang lên trên lôi đài.
Bịch...
Cuối cùng một tiếng động vang lên, hai người họ tách nhau ra.
Tống Kinh Tài nhìn Mục Phong Hành rồi đập tay xuống đất, đất cát bay mù mịt.
Uỳnh một tiếng, bàn tay của Tống Kinh Tài đã chảy đầy máu, từng giọt máu nhỏ xuống đất khiến mặt đất đần biến thành một tấm bản đồ lãng nhãng.
Hai tay Tống Kinh Tài đột nhiên ấn xuống tấm bản đồ ấy, máu ở đầu ngón tay y chảy xuống nhanh hơn.