Dù Tiêu Bất Ngữ có nổi điên lên và không cam tâm với kết quả này thì cũng không thay đổi gì được.
Mục Vỹ như những ngọn núi cao liên tiếp, khi ta nhìn thấy đỉnh núi, hắn lại bất chợt mọc ra một đỉnh núi khác còn cao hơn, điều này khiến người ta thấy tuyệt vọng,
Ngạn Vân Ngọc ngồi bên dưới gật gù nhìn Tiêu Bất Ngữ.
Dù Tiêu Bất Ngữ không thể đánh bại Mục Vỹ, nhưng bắt hắn giở hết các ngón nghề ra như vậy cũng đủ rồi. Ít nhất thì Ngạn Vân Ngọc có thể khiến hẳn đau đớn tới mức không muốn sống nữa.
“Tiếp theo đây, lớp chín cao cấp sẽ khiêu chiến lớp ba cao cấp!"
Sau khi nghỉ ngơi, trọng tài lại lên tiếng.
Cuối cùng lớp chín lại tiến thêm một bước nữa
Khiếu chiến tốp ba lớp mạnh nhất rồi!
Chủ nhiệm của lớp ba là Vương Hinh Vũ có thực lực mạnh mẽ, lớp mà cô ta dẫn dắt luôn giữ vững vị trí trong tốp ba, chưa từng một lần rớt hạng.
Chủ nhiệm lớp hai là Lí Trạch Lâm thì có thân phận thần bí, lớp hai của gã có nhiều phương diện còn xuất sắc hơn cả lớp một
Còn Ngạn Vân Ngọc - giáo viên chủ nhiệm của lớp một thì không cần phải nói tới nữa.
Ngạn Vân Ngọc đã liên tiếp ba năm giành ngôi vị quán quân trong cuộc thi của khối cao cấp.
Không một ai có thể khiêu chiến thành công học trò của lớp gã và chính gã cũng vậy. Ít nhất thì hiện giờ chưa có một giáo viên nào thẳng được gã.
Có không ít truyền kỳ về Ngạn Vân Ngọc trong Lôi Phong Viện. Đầu tiên, gã không phải là người của năm gia tộc lớn, mà chỉ dựa vào thực lực của bản thân đi từng bước lên đỉnh cao danh vọng của Lôi Phong Viện.
Thậm chí những người nắm chức vụ cao ở Lôi Phong Viện còn chắc chắn rằng sau này, gã sẽ ngồi ở' vị trí ngang hàng với họ.
Dù sao Lôi Phong Viện cũng không thuộc về bất kỳ gia tộc nào, tất cả những người giữ chức vụ cao đều được chọn dựa vào thực lực.
"Hừ!"
Thấy lớp chín đã bị giảm mất hai người mà vẫn một đường thẳng tiến tới chiến thẳng, La Phù hậm hực, mặt mày lạnh tanh.
Mục Vỹ này đúng là ngạo mạn.
Hắn ý mình là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục nên thích làm gì thì làm.
Hắn to tiếng mắng chửi mọi người trong khối cao cấp như thế thì viện phó như ông ta biết giấu mặt đi đâu bây giờ?
“Ngạn Vân Ngọc, các trưởng lão cao cấp của học viện đang có đánh giá tốt về cậu. Cậu đã giành giải nhất ba năm liên tiếp rồi, nếu lần này lại thắng tiếp, học viện sẽ cân nhắc cho cậu lên vị trí cao hơn. Đến lúc đó, với tài năng của mình, chưa biết chừng tương lai cậu còn có thể ngồi vào vị trí của ta đấy!”
La Phù mim cười nhìn Ngạn Vân Ngọc rồi nói.
“Đa tạ viện phó La! Ngài yên tâm, ta đã giành giải nhất quen rồi, ai muốn tranh giành thì cũng phải lượng sức mình!"
Tranh giành?
Mục Vỹ mà cũng đòi ư?
Chưa đến lượt tên công tử vừa đảm nhiệm chức vụ giáo viên chủ nhiệm của một lớp cao cấp lên mặt vênh váo ở Lôi Phong Viện.
“Lớp chín khiêu chiến lớp ba, bắt đầu!”
Trọng tài bắt đầu tuyên bố, trận đấu chính thức bắt đầu.
Nhưng dưới sự mong đợi của mọi người, Vương Hinh Vũ mặc chiếc váy dài màu trắng thong dong bước lên lôi đài
“Trận này, lớp ba nhận thua!”
Nhận thua?
Lớp ba nhận thua?
Chuyện gì vậy?
Nghe thấy Vương Hinh Vũ nói vậy, cả sân luyện vố đã bùng nổ.
“Không được nhận thua!”
Nghe thấy thế, La Phù đứng phất dậy rồi tức tối quát: “Làm gì có chuyện nhận thua ở cuộc thi của khối cao cấp? Vương Hinh Vũ, cô định làm gì thế hả?”
“Viện phó La, ta chỉ không muốn bị người khác mãng là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!”
Vương Hinh Vũ hãnh diện nói: "Dẫu sao lớp của ta cũng thuộc tốp ba! Bây giờ, lớp chín chỉ còn năm người thi đấu, bắt đầu một cuộc thi như vậy là không công bằng. Lớp ba của ta có thắng trận này thì cũng để làm gì? Còn nhỡ nếu thua thì chỉ càng thêm xấu mặt. Là chủ nhiệm của lớp nên ta có quyền quyết định lớp ba nhận thua!"
“Ngoài ra, viện phó La này, Vương Hinh Vũ ta cũng không muốn bị người ta mắng là bất tài hay xảo trá độc ác. Ít ra thì Vương Hinh Vũ ta làm gì cũng đàng hoàng, chính chực, vì thế ta nhận thua trận này!”
Vương Hinh Vũ nhìn các học trò của lớp ba ở dưới khán đài rồi nói to: “Các học trò của lớp ba, các trò có. nhận thua không?”
"Có ạ!"
"Có ạ!"
"Có ạ!"
Thấy Vương Hinh Vũ hỏi, học trò của lớp ba cao cấp đồng thanh đáp.
Bọn họ nhận thua cũng không có gì phải xấu hổ cả, ngược lại khi biết rõ đây là một trận đấu bất công mà vẫn cố giành chiến thẳng thì mới là giậu đổ bìm leo, như vậy thì có thẳng cũng không vẻ vang,
“Được, Vương Hinh Vũ cô giỏi lắm! Đợi cuộc thi của khối cao cấp kết thúc, ta sẽ tìm cô sau!”
La Phủ bừng lừa giận, nhưng Vương Hinh Vũ vẫn mặc kệ ông ta.
Thật ra các học trò của lớp cao cấp sau này đều sẽ là những võ giả vang danh ở đế quốc Nam Vân.
Vì thế, giáo viên chủ nhiệm của họ cũng có ngạo khí riêng.
“Cuộc thí tiếp tục, lớp chín cao cấp khiêu chiến lớp hai cao cấp!”
Không ai ngờ Vương Hinh Vũ lại nhận thua, kết quả này khiến người xem phải sụt sịt.
Vương Hinh Vũ là đại mỹ nữ nức tiếng của Lôi Phong Viện, rất nhiều người muốn xem cô ta thi triển tài năng, nhưng đáng tiếc đã không còn cơ hội nữa.
Thật ra, Mục Vỹ cũng thầm thấy hơi thất vọng.
Đến bây giờ, hắn cũng chưa biết rõ lai lịch của Vương Hinh Vũ, nên cũng muốn giao thủ với cô ta để dò la.
Nhưng giờ xem ra là hết hi vọng rồi.
Nhưng như thế cũng tốt.
Bây giờ, Mặc Dương và Tiêu Khánh Dư đã quá mệt, thế nên bớt được trận đấu này thì bọn họ có thêm thời gian để hồi sức.
“Mấy tên nhóc kia, ra đây với ta!"
Mục Vỹ nhìn đám người rồi nói.
“Đưa tay ra đây, cả trò nữa, Mục Phong Hành!”
“Vâng!”
Dù không biết Mục Vỹ định làm gì, nhưng năm người họ vẫn giơ tay ra.