Mục Thần

Chương 306: Thanh Ngọc Điện Trảm



Mục Vỹ quyết tâm dốc sức vào trận chiến này đến cùng.

Đương nhiên Lí Trạch Lâm cũng không đời nào nhận thua.

Trong khối cao cấp, gã chỉ thấy mỗi mình Ngạn Vân Ngọc là xứng làm đối thủ của mình, đến lúc này thì Mục Vỹ cũng đáng để đánh một trận lắm.

Đây mới là trận so tài giữa các cao thủ thực thụ Hai bên đều có ý chí chiến đấu quyết liệt muốn đánh bại đối thủ.

"Ngươi rất mạnh!"

Lí Trạch Lâm nghiêm túc bảo: "Dù ta lấy hết sức. ra đánh thì e là cũng không phải đối thủ của ngươi, nhưng đây là cuộc chiến của khối cao cấp, ta phải có trách nhiệm với học trò của mình”.

"Cảm ơn, ngươi cũng rất mạnh. Ta cũng sẽ dốc hết sức”.

Tuy Mục Vỹ mỉm cười nhưng không hề tỏ ra nhẹ. nhàng thoải mái.

“Trận này sẽ gian nan lầm đây!", Mục Phong Hành ở khán đài thở ra một hơi rồi bình tĩnh nói.

Cậu ta đã năm lần bảy lượt thử vận chuyển chân nguyên nhưng lần nào cũng bị cơn đau dữ dội từ huyệt Khí Hải kéo về hiện thực.

"Đúng vậy. Lí Trạch Lâm là một trong những giáo viên đáng gờm nhất mà ta từng thấy trong Lôi Phong Viện. Có lẽ hẳn là người đáng sợ nhất sau chủ nhiệm lớp đặc biệt Y Chiêm Long và Ngạn Vân Ngọc rồi”.

Lâm Hiền Ngọc nặng nề lên tiếng: "Chưa kể, đây mới chỉ là suy đoán dựa trên năng lực hẳn thể hiện ra, còn cấp độ thật sự thì.

"Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, đã mở huyệt Thần Khuyết!

Đột nhiên bên cạnh có một giọng nói vang lên.

"Lão Cam!"

“Lão Cam!"

Các học trò không ngờ lão Cam đột ngột xuất hiện, lập tức kính cẩn chào lớn.

Cam Kinh Vũ là sư phụ của hai vị đại sư Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn, dù nay đã lớn tuổi nhưng mọi người vẫn rất kính trọng vốn kiến thức về luyện đan của ông ấy.

"Tang thứ bảy của cảnh giới Linh Huyệt rồi à?", Lâm Hiền Ngọc lẩm bẩm: "Như vậy thì, Mục Vỹ đang ở tầng thứ năm và đã mở huyệt Quan Nguyên, đả thông được huyệt Khí Hải nữa là lên tăng thứ sáu với hai huyệt khiếu lớn là huyệt Mệnh Môn và huyệt Thận Du Chênh lệch tận bốn tầng cảnh giới nhỏ..."

Lâm Hiền Ngọc cũng hơi phân vân.

Trước đây gã tưởng Lí Trạch Lâm nhiều khả năng chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, đã mở huyệt Mệnh Môn hoặc huyệt Thận Du mà thôi. Ai mà ngờ được Lí Trạch Lâm đã khai thông huyệt Thần Khuyết ở tầng thứ bảy chứ.

"Sao thế? Không tin cậu ấy hả?”, lão Cam thấy Lâm Hiền Ngọc khá lo lắng bèn cười hỏi

"Không phải vậy, do sau Lí Trạch Lâm còn có Ngạn Vân Ngọc mạnh hơn nữa. Ta chưa từng nhìn thấu được gã..."

"Đừng lo, đến nay vẫn chưa có ai ước lượng được tiềm lực của cậu nhóc kia đâu. Rồi sẽ biết kết quả thôi, lão Cam cười thoải mái.

Tầng thứ bảy đả thông huyệt Thần Khuyết!

Đó là cao thủ tầng bảy đấy!

Đế quốc Nam Vân rất hiếm võ giả có cảnh giới Thông Thần, chỉ có số ít trưởng tộc của các gia tộc danh giá thậm chí cao thủ cao niên được gia tộc giấu kín mới đến được cảnh giới bậc này.

Thông thường, hầu như trưởng lão của các gia tộc đều năm ở ba cảnh giới, đó là tầng tám với huyệt Phong Trì, tầng chín với huyệt Tam Dương Giao và tầng mười với huyệt Dũng Tuyền.

Ngoài ra còn có bang chủ và các chủ của một số thế lực lớn thứ hai.

Kế tiếp là cao thủ có cảnh giới tầng thứ bảy đã mở huyệt Thần Khuyết.

Người ở cấp độ này xứng đáng được gọi là bậc cao thủ.

Trông thì có vẻ như học viện Thất Hiền sở hữu rất nhiều người như thế này, nhưng phải hiểu rằng học viện Thất Hiền là nơi hội tụ tỉnh anh khắp nơi trên đế quốc Nam Vân.

Nếu không phải vậy thì năm gia tộc lớn đã chẳng cầm trịch năm viện trong đó vào tay mình làm gì!

Chỉ một phần rất nhỏ cư dân đế quốc Nam Vân là võ giả đã tu luyện đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và mở huyệt Thần Khuyết.

Lúc này, cuộc so tài trên lôi đài đã bắt đầu.

Lí Trạch Lâm mặc một bộ y sam bình thường, mái tóc dài được buộc dưới chiếc khăn đội trên đầu, sau lưng giắt thanh trường kiếm được bọc trong vải bố rách nát.

Người như vậy nếu lẫn vào trong đám đông thì thật sự chẳng khác gì một kiếm khách rày đây mai đó, không có gì nổi bật.

Mục Vỹ thì mặc võ phục màu xanh đơn giản, mái tóc dài được buộc sau gáy, mấy sợi tóc con trên trán đung đưa theo gió.

Hình ảnh của hai người cực kỳ đối lập nhau.

"Ngươi không dùng kiếm sao?”, thấy Lí Trạch Lâm không định động vào kiếm, Mục Vỹ mỉm cười hỏi.

"Tạm thời... không cần!"

"Tốt thôi!"

Mục Vỹ rất có thiện cảm với những người như Lí "Trạch Lâm. Không ra vẻ, không giả tạo, bản thân thế nào thì thế đấy!

Xẹt xẹt...

Ngay sau đó, một tia chớp chậm rãi ngưng tụ nơi đầu ngón tay của hắn.

Những người trong sân luyện võ đồng loạt lùi một bước khi thấy tia chớp ấy.

Vừa qua chính chiêu này của Mục Vỹ đã oanh tạc cả lôi đài tanh bành, “dư âm ba ngày chưa hết”.

"Vốn chiêu này của ta không có tên đâu, nhưng. khi thấy ngươi thì ta chợt nghĩ ra một cái tên, Thanh Ngọc Điện Trảm!

“Có vẻ ngươi nghĩ ta có thể đỡ được nó nhỉ".

"Ha ha... Ngươi không đỡ được mới là lạ đấy."

Trong lúc bông đùa, bóng dáng Mục Vỹ đã lao vụt đi như mũi tên rời cung. Tia chớp nhỏ bé trong tay hẳn đâm thủng không khí, rẹt rẹt bắn vào Lí Trạch Lâm.

"Thanh Ngọc Điện Trảm, nổ!"

Mục Vỹ quát lên rồi chợt rút lui như một phát đạn pháo. Tia chớp thì tiếp tục áp sát Lí Trạch Lâm.

Lí Trạch Lâm nhìn Thanh Ngọc Điện Trảm sắp sửa chém mình, gã biết rõ nó kinh khủng đến nhường nào.

Nhưng gã vẫn đứng yên, không hề định rút lui!

Gã không muốn né tránh.

"Thánh Dụ Tâm Thuẫn!

Ầm..

Một tiếng quát vang khắp sân luyện võ, sau đó là tiếng nổ động trời.

Đùng đoàng, đùng đoàng không ngừng, cả lôi đài ngập chìm trong cát bụi, không thể thấy rõ người bên trong.

Thậm chí phía góc lôi đài còn xuất hiện vài vết nứt.

Dư âm vụ nổ nhỏ dần. Những người đứng xem đã chuẩn bị tinh thần để chiêm ngưỡng uy lực khổng lồ này lần thứ hai, họ nhìn chằm chằm vào lôi đài.

Lí Trạch Lâm có đỡ được không?