Mặc Dương chạy về phía lớp chín rồi lạnh giọng hỏi.
“Tại đám lớp bảy và lớp tám rút lui mất!”, Cảnh Tân Vũ mắng nhiếc.
“Bọn họ làm vậy cũng là bất đắc dĩ. Lúc nãy, ta đã tóm một tên của lớp bảy lại hỏi thì hắn ta nói lẽ ra hai lớp họ đang đuổi theo lớp mình dưới sự dẫn dắt của Cổ
Minh và Lâm Bân, nhưng tự nhiên hai tên đó dụ một tốp linh thú cấp cao đến rồi chạy mất”.
Lâm Chấp tiếp lời.
“Lâm Bân! Cổ Minh!”
Mục Phong Hành cười lạnh nói: “Hai kẻ đó đúng là to gan, dám làm trái mệnh lệnh của các trưởng lão. Họ làm thế nhỡ xảy ra điều gì sai sót, không sợ chết hay. sao?”
“Gì có chuyện không sợ chết! Nhưng bất kể là Cổ Minh hay Lâm Bân thì đều hận thầy Mục của các ngươi đến tận xương tuỷ”, Lâm Hiền Ngọc máu me be bét xuất hiện.
“Ca cal”, thấy thế, Lâm Chấp hô lên.
“Các ngươi hãy thủ ở đây, ta sẽ xử lý đám linh thú cấp bảy ở phía trước, số còn lại thì giao cho các ngươi”.
“Được!”
Lúc này, Mục Vỹ đang bị con Cự Cốt Ma Viên quần đảo, không thể chạy đi đâu được.
Mục Vỹ biết rõ con linh thú cấp cao này muốn giết hắn bằng được, không đạt được mục đích thì nó quyết không thôi.
Nên nếu hắn rút lui thì người gặp nạn sẽ là đám học trò. Thời gian qua, các học trò cực khổ tu luyện, cảnh giới đều khoảng Linh Huyệt tầng thứ năm. Nếu đối mặt với linh thú cấp bốn, cấp năm còn ổn chứ gặp linh thú
cấp sáu, cấp bảy sẽ khá vất, càng không nói đến linh thú cấp tám, cấp chín.
Một khi hắn rút lui, mọi người ở phía sau sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
“Cự Cốt Ma Viên là linh thú cấp chín có hình thể to lớn như ngọn núi, quyền của nó như sắt thép, nhưng linh thú lợi hại đến mấy cũng có điểm yếu. Dù phòng ngự và sức mạnh của Cự Cốt Ma Viên rất đáng kinh ngạc, nhưng tốc độ chính là khuyết điểm của nớ”.
“Chỉ cần bắt được điểm yếu trong tốc độ của nó, mình không tin không chém chết được con linh thú này!”
Mục Vỹ đưa ra quyết định, trường kiếm trong tay chém ra vun vút như điện.
Hắn vốn tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết, trong cơ thể đã hấp thu sấm sét đến một mức độ khủng khiếp.
Bây giờ đang là đêm mưa gió, vừa hay có vô vàn sấm sét cho hắn sử dụng.
Nếu đổi là người khác hấp thu những tia sét này, chắc đã bị đánh cháy đen từ lâu, nhưng vì có Thiên Lôi Thần Thể Quyết nên Mục Vỹ không sợ.
Sét đánh xẹt một tiếng, Mục Vỹ đã biến mất trước mặt con Cự Cốt Ma Viên. Phập...
Tiếng trường kiếm chém vào da thịt vang lên, Cự Cốt Ma Viên gầm rú, trên lưng nó xuất hiện một vệt máu.
Cơn đau này không là gì với nó cả, vì thế nó chỉ thêm tức giận chứ không hề sợ hãi.
Nhưng chỉ tiếc là nó không thể bắt được con người nhỏ bé đó.
Gầm gừ...
Cự Cốt Ma Viên gầm lên rồi bật tung người đấm hai phát xuống đất, cát bụi mù mịt, thậm chí các con linh thú cấp thấp hơn ở xung quanh còn bị nó đánh bay, thảm hơn có con còn thịt nát xương tan.
“Thêm phát nữa nào!”
Cùng lúc đó, Mục Vỹ bay lên bay xuống như con yêu tinh trong đêm mưa, mỗi khi hắn tung một kiếm ra, trên người con Cự Cốt Ma Viên lại xuất hiện thêm một
vết thương nhỏ.
Vết thương do kiếm trên người Cự Cốt Ma Viên ngày một nhiều, dù nó có thể trạng to khoẻ, nhưng cũng không thể chịu được nữa mà rống lên.
“Con thú ngu dốt, dù mi có mạnh đến mấy cũng không làm gì ta được đâu!”
Cự Cốt Ma Viên nhảy lên liên tục, nhưng vẫn không thể chạm được vào người Mục Vỹ.
Gào...
Cuối cùng một tiếng gầm rú vang lên, Cự Cốt Ma Viên không thể nào bắt được Mục Vỹ, sau đó nó hướng ánh nhìn về một phía khác.
Các học trò của khối cao cấp đang chiến đấu ở ngoài rìa.
“Muốn chạy đến đó thì phải qua cửa ải của ta đã!”
Đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt Cự Cốt Ma Viên.
Thanh trường kiếm trong tay Mục Vỹ loé sáng, các tia sét chực chờ bắn ra.
Phì phò...
Cái mũi nhọn của Cự Cốt Ma Viên thở hổn hển, thấy Mục Vỹ dám đứng ngay trước mặt mình, nó lập tức nổi giận như tìm được chỗ phát tiết rồi nhanh chóng lao về phía hắn.
“Lên đi!”
Thấy Cự Cốt Ma Viên chạy đến gần, Mục Vỹ không chút lo lắng.
“Hả?” Cổ Minh ở xa nhìn thấy cảnh tượng này thì vui mừng nói: “Mục Vỹ, không phải ngươi giỏi lắm à? Sao bây giờ không phản kháng đi?”
“Dù có giỏi đến mấy thì hắn cũng chỉ là tầng thứ bảy và khai thông huyệt Thần Khuyết thôi, sao mà đánh lại linh thú cấp chín được!”
Lâm Bân cười lạnh nói: “Mục Vỹ rất ngông cuồng, nhưng là bởi hắn có thực lực. Tuy nhiên có lúc hắn lại quá cảm tính, hắn chỉ là giáo viên thôi mà, đám học trò kia có phải là con hắn đâu mà phải liều mạng bảo vệ như thế! Đúng là ấu trĩ!”
“Mà kể cả là con, nhưng nếu cần vứt bỏ thì vẫn phải làm, người sống không vì mình thì trời tru đất diệt!”
Nghe Lâm Bân nói vậy, Cổ Minh cười lạnh nói: “Rốt cuộc ta đã hiểu tại sao thực lực của ngươi lại mạnh hơn ta rồi, đó là vì ngươi nhẫn tâm hơn ta”.
“Ta biết mình không lương thiện bằng ngươi, vì ngươi tốt đến mức muội muội mình cũng lợi dụng cơ mà!”
“Ngươi...”
Khi hai người đó đang tranh cãi, một tiếng động ở phía chân trời vang lên.
Cự Gốt Ma Viên hạ tay xuống túm ngay lấy Mục Vỹ, một tiếng rên rỉ phát ra từ lòng bàn tay nó.