Mục Thần

Chương 345: Không Linh Cửu Thiên Trận



“Mục Vỹ, ngươi làm gì thế hả?”

“Phá trận pháp rồi thì chúng ta lấy gì để kháng cự đây?”

“Thầy Mục...”

Nhưng Mục Vỹ coi như không nghe thấy những câu chất vấn của mọi người.

Hôm nay, đây đã được định trước là một trận huyết chiến. Ở đây có học trò của hắn, những người khiến hắn luôn canh cánh trong lòng, chỉ khi họ được an toàn thì hắn mới có thể yên tâm chiến đấu!

“Không Linh Cửu Thiên Trận! Mở!”

Mục Vỹ khế hô một tiếng, một màn ánh sáng máu giăng khắp trời.

Màn ánh sáng này dày hơn của Y Chiêm Long gấp nhiều lần.

Nhưng khi màn ánh sáng này xuất hiện, đám linh thú vây xung quanh không tản đi hết, ngược lại còn tiến gần tới hơn.

“Dịch chuyển!”

Thấy vô vàn con linh thú tiến lại gần, Mục Vỹ giơ hai tay lên, âm một tiếng, mặt đất chỗ mấy trăm người đang đứng đã trống không.

Tất cả mọi người đều đã biết mất! Chỉ còn một mình Mục Vỹ ở lại.

“Cách đơn giản thế này không dùng, lại đòi đưa từng người đi một, thế có mà chết cả lũ!”, Mục Vỹ tái mặt, chẹp miệng cười.

Lão quỷ Mục Thanh Vũ đang một mình chiến đấu với ba gia tộc ở bên ngoài, Mục Vỹ hắn cũng không thể để mất giá được, không giết được vài người của ba gia tộc ấy thì hắn biết ăn nói làm sao.

Nhưng hiện giờ có Mục Li bên cạnh thì chắc lão quỷ Mục Thanh Vũ vẫn cầm cự được.

Thấy mấy trăm người ở giữa đột nhiên biến mất, đám linh thú chợt ngẩn ra, nhưng ngay sau đó chúng đã nổi giận ngút trời.

Chúng đã bị lừa!

Bị con người phía trước lừa!

Chúng tức tối gầm lên rồi vọt tới, tất cả linh thú đã điên cuồng tập trung lại. “Dựa vào bọn mi mà đòi giết ta ư? Mơ đi!”

Thấy vô vàn con linh thú tiến lại gần, Mục Vỹ thi triển bộ pháp, tức tốc tránh đi.

Vút...

Song khi Mục Vỹ chuẩn bị rời đi thì một tiếng xé gió đã vang lên.

Ám khí!

Mục Vỹ thầm thấy kinh hãi rồi vội né đi.

Xoẹt! Nhưng vì vận chuyển Không Linh Cửu Thiên Trận để đưa hơn bảy trăm người đi nên Mục Vỹ đã mất một lượng máu lớn, vì thế hắn phản ứng chậm mất nửa nhịp và bị ám khí đó sượt qua người.

“A!”

Mục Vỹ lạnh mặt nhìn vào trong đám linh thú. “Là ta! Cổ Tâm Nhiễm!”

“Còn Lâm Dục ta nữa!”, Lâm Dục mỉm cười bước ra từ đám linh thú.

Mục Vỹ mỉm cười nói: “Hả? Thiên tài Cổ Tâm Nhiễm của nhà họ Cổ, đứng thứ năm trên long bảng, cô gái duy nhất đứng trong tốp mười trên long bảng, còn Lâm Dục của nhà họ Lâm nữa. Nhưng chắc không phải chỉ có hai người, còn ai nữa thì ra hết một thể đi”.

“Thiếu trưởng tộc Mục quả là thông minh!”

Một bóng người như cơn gió nhẹ trong đám linh thú, con linh thú nào mon men tới gần là bị một lưỡng ám khí đẩy ra ngay, hầu như không thể lại gần.

“Ta không biết ngươi, giới thiệu đi!” “Hoàng Vấn Thiên!” Hoàng Vấn Thiên của hoàng thất, đứng thứ hai trên long bảng!

“Còn Cổ Xích Ngân nữa, ra luôn đi, cứ trốn mãi trong đám linh thú làm gì cho vừa hôi vừa không thoải mái”.

“Đúng là không thoải mái thật!” Cổ Xích Ngân cười lớn đi ra.

Cổ Tâm Nhiễm đứng thứ năm trên long bảng, Lâm Dục đứng thứ tư, Hoàng Vấn Thiên đứng thứ hai, Cổ Xích Ngân đứng đầu bảng.

Thấy bốn người này, Mục Vỹ cười nói: “Thiếu Mục Phương Ngọc nữa là đủ tốp năm long bảng rồi, tất cả cùng nhau đến giết Mục Vỹ ta, thú vị thật!”

“Sao ngươi biết ta không đến!”

Đột nhiên một giọng nói đầy sát khí vang lên từ phía sau.

Mục Phương Ngọc!

“Được lắm! Quả nhiên ngươi đã xuất hiện rồi”.

Mục Vỹ cười lớn nhìn Mục Phương Ngọc.

“Ngươi biết ta sẽ xuất hiện ở đây ư?”

“Có khó đoán lắm đâu. Ngươi chỉ muốn ngồi vào vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục mà lại không được, bây giờ nhà họ Mục sắp sụp đổ rồi, đương nhiên ngươi sẽ tìm một ngọn núi cao để nương tựa. Chọn nơi nào đây? Nhà họ Cổ, nhà họ Lâm hay hoàng thất?”

“Ngươi lắm lời thật đấy!”

“Sắp chết rồi mà cũng không để cho người ta trăn trối mấy câu ư, đúng thật là...

“Ngươi không sợ chết sao?”, thấy dáng vẻ bỡn cợt của Mục Vỹ, Cổ Xích Ngân cười hỏi.

“Sợ chứi” Mục Vỹ tỏ vẻ buồn thảm nói: “Đương nhiên là ta sợ chết rồi!

Nhưng bỗng nhiên hắn biến sắc mặt, lạnh lùng nói: “Nhưng các ngươi muốn giết ta thì chưa đủ trình đâu!”

Âm...

Mưa lớn trút xuống, Mục Vỹ vừa dứt lời, một tia sét đã giáng xuống.

“Các ngươi biết tại sao đêm nay lại thích hợp để chém giết thế không? Vì hôm nay là có mưa sấm!

Dứt lời, Mục Vỹ rút kiếm ra.

Mũi kiếm vang lên tiếng vun vút, thanh kiếm không ngừng chém giết trong đêm giông gió.

“Mọi người nhìn phía bên kia kìa!”

Nhóm Mặc Dương, Vương Hinh Vũ được đưa đi khỏi trận chiến, sau khi định thần lại, bọn họ phát hiện mình đang đứng ở bên ngoài trận doanh của nhà họ. Tiêu.

“Đó là... sấm sét, là thầy Mục!”

Mặc Dương trầm ngâm nói.

Vút...

Một âm thanh rút kiếm vang lên, Lâm Hiền Ngọc cầm kiếm xông lên, người gã loé sáng rồi biến mất.

Giao hẹn ba năm mới qua có một, gã vẫn chưa thực hiện xong lời hừa với Mục Vỹ, vì thế bây giờ gã phải quay lại tìm Mục Vỹ.

“Mọi người nghỉ ngơi đi, ta đi xem sao!” Mặc Dương nâng kiếm, định đuổi theo Lâm Hiền Ngọc. “Làm gì đấy?”

Lâm Tiêu Thiên chợt nói: “Mục Vỹ làm vậy là để các trò rời khỏi đó, bây giờ trò định quay lại để chịu chết à?”

“Nhưng...”

“Không có nhưng nhị gì hết!”, Lâm Tiêu Thiên nói “Các trò hãy chờ ở đây, †a sẽ quay lại tìm Mục Vỹ thay các trò. Nhưng các trò yên tâm, với tính cách của Mục Vỹ, nếu hắn làm vậy thì kiểu gì cũng đã có cách thoát thân rồi!”

“Đa tạ thầy Lâm!”

Mặc Dương chắp tay, miễn cưỡng cười nói.

Lâm Tiêu Thiên đi đúng là thích hợp hơn bọn họ rất nhiều, nhưng gã cũng biết Mục Vỹ làm vậy chắc chăn đã có đường lui cho mình, nhưng khi thấy sấm sét rền vang ở phía chân trời, gã không thể yên lòng được.

“Hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì...”