Mục Thần

Chương 350: Nhắc lại chuyện xưa



Cổ Vân Nhàn!

Thái Hoàng Dục!

Lâm Sa Vũ!

Ngày xưa, ba người này là thiên tài nổi tiếng của đế quốc Nam Vân. Khi còn trẻ, bọn họ và Mục Thiếu Kiệt của nhà họ Mục là tứ kiệt của Nam Vân!

Về sau, bọn họ đều trở thành trưởng tộc của bốn gia tộc lớn.

Nhưng hai mươi năm trước, trưởng tộc Mục Thiếu Kiệt của nhà họ Mục đã bỏ mạng ở dãy núi Phá Vân, từ đó nhà họ Mục ngày một lụi bại.

Khi ấy, Mục Thanh Vũ mới hai mươi tuổi đã phải đương nhiệm vị trí trưởng tộc.

Hai mươi năm sau, dưới sự dẫn dắt của Mục Thanh Vũ, nhà họ Mục đã vực dậy lại.

Nhưng lần này, ba gia tộc lớn là nhà họ Cổ, nhà họ Lâm và hoàng thất không âm thầm đối phó nhà họ Mục nữa, mà chính thức công khai khiêu chiến.

Song Cổ Thiên Gia, Lâm Chấn Thiên và Hoàng Cực Thiên đã hoàn toàn bại trong tay Mục Thanh Vũ, thậm chí còn suýt mất mạng.

“Mục Thanh Vũ, đồ nhãi ranh ăn nói bừa bãi!”

“Ăn nói bừa bãi?”, Mục Thanh Vũ cười lạnh nhìn Lâm Sa Vũ rồi nói: “Người khơi mào chuyện năm đó chính là Lâm Sa Vũ ông, hôm nay lại đứng ra đầu tiên để chối tội”.

“Ngươi...

“Từ từ, chắc các ông không ngờ con trai của Mục Thiếu Kiệt là Mục Thanh Vũ lại có thành tựu như bây giờ. Có lẽ các ông cũng không thể ngờ cháu trai của ông ấy là Mục Vỹ còn lợi hại hơn cả cha và ông nội mình”.

“Khi đó, nhà họ Mục là bá chủ của đế quốc Nam Vân, dù các ông giở trò bỉ ổi thì cũng không thể thay đổi được gì đâu!”

Trong mắt Mục Thanh Vũ dâng trào ý chí chiến đấu! Không lo! Không sợi

Lần đầu tiên Mục Vỹ phát hiện hoá ra “người cha nhặt” này của mình không phải chỉ biết đùa cợt, mà còn có một mặt nhiệt huyết như vậy.

“Hừ! Mục Thanh Vũ, hôm nay người chạy trời không khỏi nắng đâu, ngươi sẽ phải chết!”

“Dựa vào ba lão già sắp chết như các ông ư? Thôi tốt nhất cả sáu người các ông cùng xông lên một thể đi!”, Mục Thanh Vũ hung hãn bất khuất nói.

“Dù hôm nay ta phải chết ở đây thì cũng sẽ kéo các ông xuống mồ cùng!”

Câu nói phát ra từ miệng của một võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư này gây chấn động khủng khiếp. “Lão Cổ, lão Hoàng, tên này đã vấy bẩn thanh danh của chúng ta. Nếu không giết hắn thì cả một đời trong sạch của chúng ta sẽ bị huỷ hoại ở đây mất, ba chúng ta hãy liên thủ để hắn không thể chạy thoát”, Lâm Sa Vũ gay gắt nói.

“Chạy?”

Mục Thanh Vũ cười lạnh nói: “Mục Thanh Vũ ta nói sẽ chạy ư? Ba ông là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu mà đòi làm Mục Thanh Vũ ta sợ đến mức bỏ chạy sao?”

“Hừ! Ông không chạy, nhưng con trai ông thì có đất sang Mục Vỹ rồi trầm giọng quát: “Hôm nay, Mục Vỹ phải chết!”

Nhà họ Lâm của ông ta đã mất hai thiên tài tương lai, vì thế ông ta không thể bình tĩnh khi nhìn thấy Mục Vỹ được.

Lâm Chấn Thiên lách người rồi lao về phía Mục Vỹ. “Lâm Chấn Thiên, lão hồ ly nhà ông đúng là loại mặt dày!”

'Thấy Lâm Chấn Thiên lao tới chỗ Mục Vỹ, Mục Thanh Vũ lạnh mặt định ngăn cản.

Nhưng Lâm Sa Vũ, Thái Hoàng Dục và Cổ Vân Nhàn đã không cho ông ấy cơ hội làm điều đó.

Ba người họ lập tức xông lên ngăn cản Mục Thanh Vũ, không để ông ấy tiến gần tới chỗ Mục Vỹ.

Mục Vỹ chính là hi vọng của Mục Thanh Vũ. Nếu bọn họ giết chết Mục Vỹ, niềm tin của Mục Thanh Vũ sẽ sụp đổ, thực lực cũng giảm đi.

“Đồ cáo già vô liêm sỉ!”

Nhưng Lâm Chấn Thiên còn chưa áp sát Mục Vỹ thì một bóng người đã bất ngờ chắn trước người Mục Vỹ.

“Mục Li...”

“Thiếu chủ, mau chạy đi!”

“Li thúc, thúc hãy cẩn thận!”

Mục Vỹ gật đầu.

“Cẩn thận? Hôm nay, ngươi không còn đường sống nữa đâu!”

Nhưng lúc Mục Vỹ định bỏ chạy, một bóng người đã bất chợt tiếp cận.

Hoàng Cực Thiên chạy tới rồi tung một đòn Kim Tự Trảm về phía Mục Vỹ.

“Đồ trơ tráo!”

Mục Vỹ lách người vội vàng tránh đi, rồi lạnh lùng nhìn lên phía trước.

Hoàng Cực Thiên lạnh mặt, sát khí ngút trời.

“Hừ! Ngươi tưởng ta có thể quên mối thù giết con sao?”, Hoàng Cực Thiên cười lạnh nói: “Mục Vỹ, hôm nay là ngày tàn của nhà họ Mục các người và cũng là ngày giỗ của ngươi”.

“Chỉ sợ ông không làm được thôi!”

Mục Vỹ giơ trường kiếm lên, kiếm thế dần tích tụ.

Võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám đối đầu với võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư, đương nhiên sẽ không có một tia hi vọng chiến thắng nào.

Nhưng hắn vẫn phải chiến đấu!

Ngu dốt cũng được, kiêu ngạo cũng được, nhưng hắn không thể tránh được. trận đấu này.

“Kim Tự Thúc Thân Ngữ!”

Hoàng Cực Thiên khẽ hô lên một tiếng, sau đó há miệng lẩm bẩm gì đó, nhưng ông ta không phát ra tiếng nói mà là phát ra một loạt các con chữ lớn màu vàng.

Những chữ vàng này như một loạt người giấy đang nhún nhảy, lấp lánh ánh vàng rồi bay về phía Mục Vỹ.

“Trói nó lại cho ta!”

Hoàng Cực Thiên lạnh lùng hô lên một tiếng, một âm thanh xuyên thủng không gian, liên tiếp các tiếng động vang lên, những phù ấn chữ vàng bay thẳng tới chỗ Mục Vỹ.

Cheng cheng...

Hết kiếm này đến kiếm khác, ngày càng mạnh mẽ.

Nhưng dù đường kiếm của Mục Vỹ có nhanh đến mấy thì cũng không mạnh bằng các chữ vàng ấy.

Hoàng Cực Thiên đã thi triển tuyệt học của hoàng thất. Ông ta là cảnh giới 'Thông Thần tầng thứ tư mà không thể trói được Mục Vỹ nữa thì đúng là chuyện lạ.

“Thằng nhãi kia, hôm nay không một ai có thể cứu được ngươi đâu!”

Hoàng Cực Thiên lạnh mặt, khí thế bùng nổ.

Một tiếng nổ vang lên, một chữ vàng cao hàng trăm mét ở trước mặt Hoàng Cực Thiên đã nổ tung.

Bụp...

Sau đó lại có một chữ vàng nữa rơi xuống, Mục Vỹ đã không thể chịu được nữa, hắn quỳ phịch xuống đất, chỗ xương đầu gối kêu lên răng rắc.

“Dù ngươi có giỏi đến mấy thì chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám và khai thông huyệt Phong Trì thôi, giết ngươi là một việc quá đơn giản với ta!”