Mục Thần

Chương 360: Liều một phen



“Chỗ chúng ta đang đứng bây giờ không phải là đáy của Lôi Âm Cốc, mới chỉ là phần giữa thôi”.

Hai người họ đi vào một con đường quanh co, đâu đâu cũng có những sắc tím ma quái, Mục Thiếu Kiệt nói: “Những hang núi quanh co này vừa hay có thể cản được khá nhiều sức nóng, không thì ông nội con đã bị nướng chín từ lâu rồi”.

“Nhưng càng đi sâu vào trong sẽ càng nóng đây, nhớ phải theo sát ta!”

Ánh mắt của Mục Thiếu Kiệt bắt đầu trở nên nghiêm túc, ông ấy quan sát phía trước một cách cẩn thận.

“Nơi này có khá nhiều quái thú thuộc tính hoả, sở dĩ ta gọi nó là quái thú vì chúng khác hoàn toàn những con linh thú ta từng gặp, con phải chú ý đấy”.

“Vâng!”

Hai người tiếp tục đi, sau một hồi vòng vèo, một khoảng không rộng lớn đã xuất hiện trước mắt.

Đây là một khoảng sân đỏ rực, ngọn lửa có ở khắp mọi nơi, còn họn họ đứng đây lúc này nhỏ bé hệt như những con kiến hôi.

“Cẩn thận đấy!”

Mục Vỹ vừa nhìn đã phát hiện giữa sân có một lỗ hổng rộng một trăm mét, chốc chốc lại có ngọn lửa bùng lên.

“Cái thằng này, đừng nhìn nữa! Lần này chúng ta đến đây là để tích đồ ăn cho hai tháng, con còn nhìn nữa là chết đói luôn đấy”!

“Vâng ạ!" Mục Vỹ đi theo Mục Thiếu Kiệt, bò theo hang núi rộng lớn lên phía trước. “Thôi xong!”

Nhưng không lâu sau, Mục Thiếu Kiệt chợt biến sắc mặt sau khi nhìn đằng trước.

Mục Vỹ nhìn theo rồi cũng sợ hết hồn.


Có mười mấy con linh thú toàn thân rực cháy ngọn lửa màu tím đang không ngừng đi qua đi lại ở phía trước. Chúng có tứ chỉ mạnh khoẻ, dài hơn một mét, còn chúng thì phải cao tới ba mét. Nhìn chúng giống loài sói, nhưng toàn cơ thể

lại bốc cháy ngọn lửa màu tím, trông rất đáng sợ.

“Ta đặt tên cho mấy con này là Tử Viêm Lang, chúng nó đáng sợ lắm đấy, năm xưa ta suýt nữa đã mất mạng dưới móng vuốt của chúng”.

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ ngẩn người.

Mục Thiếu Kiệt là cường giả cảnh giới Thông Thần mà còn suýt chết dưới móng vuốt của mấy con Tử Viêm Lang này, vậy rốt cuộc chúng mạnh đến cỡ nào.

“Nhớ phải cẩn thận! Chỉ cần chúng ta không làm phiền thì chúng cũng không ra tay với mình đâu”.

“Vâng!”

Nghe lời dặn của Mục Thiếu Kiệt, Mục Vỹ không dám sơ suất, vội vàng đi sát theo sau ông ấy.

Nửa canh giờ sau, cả chặng đường bò lên phía trước, Mục Vỹ đã phát hiện không dưới mười mấy con linh thú có hình dáng kỳ lạ.

Hầu hết bọn chúng đều có cơ thể rực cháy ngọn lửa màu tím, chỉ cần tới gần một chút sẽ cảm thấy nóng rát ngay.

Còn Mục Thiếu Kiệt ở phía trước thì thi thoảng lại cúi xuống, nhặt mấy viên đen đen gì đó rồi cho vào túi.

Những viên này chỉ to cỡ ngón tay cái, nhưng Mục Thiếu Kiệt lại có thái độ rất nghiêm túc khi nhặt chúng.

“Cái gì đấy ạ?” “Thứ bảo vệ tính mạng của con đấy!” Mục Thiếu Kiệt cẩn trọng đáp: “Đừng coi thường những viên sỏi đen thui này, mỗi viên đều có giá trị lắm đấy. Chỉ cần ăn một viên vào thì ba ngày con cũn không đói, nhờ chúng thì ông mới có thể sống được hơn hai mươi năm ở đây”.

Nghe vậy, Mục Vỹ nhặt một viên lên cầm trong tay, sau đó quan sát viên sỏi màu đen trông giống viên thuốc đó rồi đưa lên mũi ngửi.

“Đây là...” Sau khi ngửi qua, Mục Vỹ tỏ vẻ kinh ngạc.

'Thứ màu đen giống viên thuốc này chứa đủ mọi linh dược quý trong thiên hạ, nó phải tương đương với đan dược cấp sáu, cấp bảy, công dụng rất tuyệt diệu.

Ngày nào, Mục Thiếu Kiệt cũng ăn những thứ này ư?

“Tiểu tử, thấy sao hả?”

“Đồ tốt, bảo sao ông có thể ở đây những hơn hai mươi năm. Xem ra dù trông nhếch nhác, nhưng ngoài phải cô đơn vì sống một mình ra thì ông vẫn khoẻ mạnh một cách lạ thường”.

“Ha ha...”

Mục Thiếu Kiệt cười lớn nói: “Tinh mắt đấy! Lần đầu tiên ta đến đây cũng hoảng tới mức đơ cả người”.

“Nếu ngày nào đó có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này, việc đầu tiên ta làm là khiến ba gia tộc lớn và Lục Ảnh Huyết Tông gì đó phải hồn bay phách lạc”.

“Ông yên tâm, ba gia tộc lớn không tồn tại lâu nữa đâu”. Mục Vỹ mỉm cười, nói với vẻ thản nhiên.

Nhìn thấy lỗ hổng rộng hàng trăm mét, một ý tưởng điên rồ dần dâng lên trong mắt Mục Vỹ.

Hắn vốn không phải người theo khuôn phép, bây giờ lại bị nhốt ở Lôi Âm Cốc quanh năm không thấy mặt trời, thêm việc vết thương do nuốt quá nhiều đan dược vào cơ thể tạo thành đang dần phát tác, những điều này khiến hắn không còn nhiều thời gian để ngẫm nghĩ nữa.

Hắn phải đánh cược một phen.

“Ông ơi!”

Mục Vỹ nhìn Mục Thiếu Kiệt rồi nói: “Theo quan sát của ông thì đó là nơi sinh ra thiên hoả, đồng thời cũng là chỗ nguy hiểm nhất ở đây đúng không ạ?”

“Ừ, tuyệt đối không được mon men đến gần!” “Vâng!” Mục Vỹ chợt nghiêm túc nói: “Nhưng ông nghe con nói chuyện này, trước khi rơi xuống đây, con nghĩ phen này chết chắc rồi. Nhưng không ngờ lại gặp được ông ở đây, bây giờ con đã không còn sự lựa chọn nào khác”.