Mục Vỹ cười nị a Sát Đường do cha của Lãnh Nguyệt tự tay gây dựng, ta tin nếu Lãnh Nguyệt chết thì thế lực này sẽ đại loạn, sau đó người mà các phe cài cắm vào đây sẽ bắt đầu phân chia Địa Sát Đường, tiếp đó nơi này sẽ bị chôn vùi”.
“Nếu nghe lời ta thì may ra các ngươi còn cơ hội, không thì chỉ còn nước chết thôi. Người thông minh sẽ biết mình nên làm gì”.
Mục Vỹ nói † Hơn nữa, phần thưởng khi các ngươi đồng ý với điều kiện của ta là ta sẽ cho các ngươi ba lợi ích”.
“Lợi ích gì?”
“Thứ nhất, ta sẽ giúp các ngươi giải độc của Tử Liên Yêu Hoả, đương nhiên chỉ là tạm thời thôi. Thứ hai, ta sẽ tặng các ngươi hai bộ võ kỹ. Thứ ba, ta sẽ tặng các ngươi một trăm người”.
Hử?
Nghe thấy thế, Trần Vũ và Lãnh Nguyệt đều ngẩn ra.
Bọn họ ngẩn ngơ không phải vì giải độc và võ kỹ, mà là một trăm người.
“Nếu các ngươi trở thành thuộc hạ của ta thì một trăm người đó đương nhiên coi như ta thanh trừng cho thế lực của mình, vì ta không muốn tiếp quản một Địa Sát Đường đầy rẫy sơ hở”.
Bầu không khí trong phòng dần trở nên trầm mặc.
Sắc mặt của Lãnh Nguyệt cũng ngày một khó coi.
“Ta đồng ý!”
Cuối cùng, Trần Vũ mím môi nói.
“Vũ Nhi...”
“Chúng ta còn sự lựa chọn nào khác nữa đâu?”
Mục Vỹ cười nói: “Coi cái dáng vẻ thù hằn của ngươi kìa! Cứ tin ta, đây sẽ là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời của hai ngươi. Dù cách làm của ta không vẻ vang cho lắm, nhưng không phải ngươi định giết ta trước hay sao?”
'Trông thấy Lãnh Nguyệt định phản đối, Mục Vỹ mỉm cười nói.
“Được!”
Lãnh Nguyệt nghiêm mặt nói: “Ta đồng ý, ta sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh của người trong một năm thưa đường chủ”.
“Đừng đừng, ngươi chỉ cần đồng ý là được. Giờ ta sẽ giải độc cho ngươi trước, †a không muốn thuộc hạ của mình suốt ngày đau ốm!”
Mục Vỹ dứt lời, hai tia sáng màu tím đã chui ra khỏi hai người họ. Sau đó hắn lấy một bình đan dược đen sì ra.
“Trong này có hai viên... Hắc Tâm Đan! À... Hắc Hổ Đan, thôi, cứ lấy tên Hắc 'Tâm Đan đi”
Mục Vỹ ho khan rồi nói: “Mỗi tháng, ta sẽ cho các ngươi uống Hắc Tâm Đan một lần, hàng tháng nhớ đến tìm ta lấy thuốc đấy!”
Đưa cho bọn họ xong, Mục Vỹ cũng thấy hơi tiếc. Đây là những viên Hắc Tâm Đan hắn đã lấy được khi đi theo Mục Thiếu Kiệt ở trong Lôi Âm Cốc, các con quái thú to lớn như Tử Viêm Lang đều uống loại đan dược này để sống qua ngày.
Còn hắn đã tích được vài trăm viên cho mình.
Không phải hắn không muốn nhặt hết, mà vì sợ đám Tử Viêm Lang kia sẽ bị chết đói nên mới để nhiều lại.
Hắn vẫn định quay lại Lôi Âm Cốc, nhưng tới khi hắn quay lại, đế quốc Nam Vân đã có sự thay đổi lớn.
“Hắc Tâm Đan..."
Lãnh Nguyệt và Trần Vũ tỏ vẻ ghét bỏ khi nhìn thấy viên đan dược đen sì trong tay Mục Vỹ.
Nhưng sau khi uống đan dược vào, sắc mặt của họ dần trở nên kinh ngạc.
“Đừng thấy nó xấu mà khinh thường, có cho một triệu linh thạch trung phẩm ta cũng không bán loại đan dược này đâu, các ngươi quá hời đấy có biết không hả?”
Mục Vỹ chẹp miệng khi nhìn biểu cảm của hai người đó.
“Đây là Nguyệt Thần Quyết, một thuật ám sát. Ngươi mang tiếng là sát thủ số một của đế quốc Nam Vân, nhưng trong mắt ta thì còn kém xa mới với được cái danh ấy...”
“Còn đây là Phiêu Vũ Chuỷ Pháp. Ta thấy cô giỏi dùng đoản kiếm, lúc cận chiến mà dùng chuỷ pháp này thì tha hồ giết đối thủ vượt cấp”.
“À còn một chuyện nữa, đây là gian tế được cài cắm trong Địa Sát Đường của ngươi ở đế quốc Nam Vân. Tính người nhà họ Cổ, nhà họ Lâm và nhà họ Tiêu cả thảy không dưới một trăm người. Các ngươi xem rồi tự xử lý đi, muốn làm gì thì làm, nhưng ta muốn nội bộ Địa Sát Đường không được xảy ra vấn đề gì nữa!”
Nhìn đan dược, võ kỹ và một danh sách tên, Lãnh Nguyệt và Trần Vũ ngẩn ra.
“Điều quan trọng nhất là Địa Sát Đường bây giờ vẫn là của các ngươi, ta chỉ là... người đứng sau thôi, hiểu không?”
“Hiểu!” Dứt lời, Mục Vỹ đứng dậy rời đi.
“Ngươi và Mục Vỹ có quan hệ gì?”, nhưng Mục Vỹ vừa quay đi, Lãnh Nguyệt chợt hỏi.
“Ha ha...”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ ngây ra rồi nói: “Không nên hỏi, mà cũng không được hỏi!"
Dứt lời, hắn quay người bỏ đi.
“Trong cơ thể người này có thiên hoả, ra tay quyết đoán, thực lực thì không thua kém gì chúng ta, nhưng hắn vẫn chưa tới cảnh giới Thông Thần. Tử Mộc, Tử Mộc rốt cuộc là ai?”
Nhìn Mục Vỹ rời đi, Lãnh Nguyệt cau mày nói.
“Thiên hoả cực hiếm ở nhân gian, nghe nói Lôi Âm Cốc có. Nhưng chỉ có hai người từng xuống dưới đó là Mục Thiếu Kiệt và Mục Vỹ, lẽ nào là... Mục Vỹ?”
“Không thể nào!” Lãnh Nguyệt phản bác: “Dù Mục Vỹ thông minh, nhưng hắn rất phô trương và không bao giờ che giấu bản thân. Nếu đúng là Mục Vỹ thì hắn đã xử lý Lục Ảnh
Huyết Tông và ba gia tộc lớn để trả thù lâu rồi, chứ không...”
“Trên đời không có gì là tuyệt đối cả! Dù người này không phải Mục Vỹ thì cũng liên quan mật thiết tới hắn”.
“Thế những người trong danh sách này xử lý sao đây?”
“Giết hết! Vũ Nhi, chúng ta hãy mau lĩnh ngộ Nguyệt Thần Quyết và Phiêu Vũ Chuỷ Pháp này, biết đâu lại có cơ duyên lớn”.
“Muội biết rồi!”
Lãnh Nguyệt nhìn ra ngoài cửa rồi chợt nói: “Người này tâm cơ thâm sâu, chắc đang thực hiện một âm mưu lớn, để xem rốt cuộc hắn định làm gì!”
Vì còn trẻ tuổi nên đương nhiên Lãnh Nguyệt thấy không phục Tử Mộc.
Một năm? Y không tin Tử Mộc này có thể gây sóng gió cho đế quốc Nam Vân trong vòng một năm.