Mục Thần

Chương 497: Đứng đấy chờ ta đếm đã!



Lúc này có năm bóng người đang đứng ngoài rìa Ma Uyên, sau đó thay phiên nhau quan sát phía dưới.

"Đã một ngày một đêm rồi mà tiểu tử này vẫn chưa lên, hay chết dưới đó rồi?", Thánh Tâm Duệ tỏ vẻ nôn nóng, rõ ràng đã mất kiên nhẫn.

"Chết rồi thì tốt, càng bớt việc cho chúng ta phải ra tay giết hắn!", Vỹ Bất Ngữ bình thản nói.

Thạch Nham của nhà họ Thạch lên tiếng: "Mới một ngày một đêm thôi mà các ngươi đã sốt ruột rồi. Năm xưa, Mục Vỹ còn ở Lôi Âm Cốc những ba năm đấy, các ngươi đừng quên, nho ba nam đo ma han đa tro nen khung khiếp thế nào".

"Đúng vậy! Mọi người kiên trì một chút, nếu Mục Vỹ thò lên là phải giết hắn ngay!", Phi Ngữ Chi nói: "Đêm dài lắm mộng, tên này mà còn sống chính là đại hoạ".

Chu Vĩ nói: "Nếu hắn thò lên thì tốt, chứ chết ở dưới đấy thì phí các món thiên khí như Nhiếp Hồn Châu, kinh Phong Hồi và Cổ Ngọc Long Tinh quá!"

Nghe thấy thế, mọi người đều gật đầu.

Một mon thiên khí co thể khiến tam thế lực lớn tranh gianh toi mức sứt đầu mẻ trán.

Vậy mà trên người Mục Vỹ có những ba món, thêm Tử Liên Yêu Hoa nữa thì tên này đúng là nhiều bảo bối.

Hắn mà chết dưới đó thì đáng tiếc thật!

"Chậc chậc, không ngờ các vị vẫn lo lắng cho Mục Vỹ ta đến vậy, đúng là khiến ta thấy vinh hạnh quá!"

Đột nhiên có một giọng nói đầy vẻ trêu tức vọng từ dưới Ma Uyên lên, một bóng người bay lên rồi đáp xuống ngoài rìa.

Đó chính là Mục Vỹ.

"Mục Vỹ, quả nhiên ngươi vẫn chưa chết!", Thánh Tâm Duệ kích động nói: "Chưa chết thì tốt, tốt rồi!"

"Đương nhiên, ngươi đã chết đâu mà ta nỡ chết trước".

Mục Vỹ mỉm cười chắp tay sau lưng, nhìn mấy người đó.

"Hả? Thực lực tăng thêm rồi à? Từ Thông Thần tầng thứ năm lên tầng thứ bảy rồi, bảo sao dám lên đây!"

"Cái gì!"

Nghe thấy thế, Thạch Kinh Thiên ngẩn ra: "Mới có một ngày mà từ tầng thứ năm lên tầng thứ bảy rồi ư? Hắn đột phá nhanh thật đấy".

"Đúng vậy, các ngươi không biết đấy thôi, bên dưới có một trận pháp có thể nâng cao tu vi của võ giả, chỉ mất một ngày một đêm là có thể đột phá hai tầng cảnh giới, ghê chưa!"

Mục Vỹ vui vẻ nói: "Hay là các ngươi thử xem sao?"

“Mồm mép tép nhảy, ngươi dám quay lại chứng tỏ đã sẵn sàng chết rồi, nếu vậy thì ... "

"Á, khoan, khoan đã!"

Mục Vỹ chợt xua tay nói: "Đợi ta đếm xem có mấy người các ngươi muốn giết ta đã, không lát ta sợ lão đại ca lại đếm nhầm rồi bỏ sót ai mất!"

"Láo lếu!"

"Tự đại!"

“Ngông cuồng!"

Nghe Mục Vỹ nói vậy, nhóm Phi Ngữ Chi lập tức quát.

"Vẫn mắng ta ư?"

"Lên! Ta thấy tên này điên rồi, chúng ta cùng xông lên giết hắn thôi!"

Phi Ngữ Chi lên tiếng đầu tiên rồi tiến bước lao về phía Mục Vỹ, những người khác cũng tăng tốc xông lên theo.

"Vạn lão ca, ông thấy chưa? Bắt đầu từ Phi Ngữ Chi nhé!”

Mục Vỹ giơ tay chỉ vào Phi Ngữ Chi rồi nói to.

"Được!"

Đột nhiên có một giọng trầm khàn vang từ dưới Ma Uyên lên, một bóng người lao vút lên, sau đó xông về phía Phi Ngữ Chi nhanh như điện.

Có ba hồn đàn xuất hiện bên dưới người đó.

"Hồn đàn tầng ba!"

Phi Ngữ Chi biến sắc mặt khi nhìn thấy người đó, gã mới là cảnh giới hồn đàn tầng một thì sao có thể là đối thủ của võ giả cảnh giới hồn đàn tầng ba được.

Nhưng Vạn Vô Sinh không cần biết gì hết, ông ta trực tiếp điều khiển hồn đàn xông về phía Phi Ngữ Chi.

Uỳnh ..

Ba hồn đàn đâm sầm vào một hồn đàn, âm thành ầm ầm vang lên chói tai khiến người nghe rung cả màng nhĩ.

Phụt một tiếng, Phi Ngữ Chi tái mặt, hộc một ngụm máu tươi ra, sau đó ngã phịch cắm đầu xuống đất.

"Mẹ kiếp! Ai, còn ai dám gây sự với Mục lão đệ của ta nữa không?"

Giọng nói inh tai vang lên, huyết quang nồng nặc trên người Vạn Vô Sinh, ông ta hung hãn nói với vẻ đầy khát máu.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Vạn Vô Sinh, Mục Vỹ cười phụt ra.

Lão già này bị đè nén hàng chục nghìn năm, giờ vừa xuất hiện đã được đánh đấm một trận chẳng sướng quá còn gì!

"Vạn lão ca, ông có thể thử đại pháp khát máu với bọn họ, họ đều là cường giả cảnh giới hồn đàn đấy, ta tin Nhiếp Hồn Châu sẽ thăng cấp nhanh lắm cho mà xem”.

Hôm nay, hắn muốn Vạn Vô Sinh phát tiết thả ga, đại sát tứ phương, cho người của năm thế lực lớn thấy muốn giết Mục Vỹ hắn thì cứ mò tới thử xem!

Vạn Vô Sinh khẽ hô lên một tiếng rồi lao lên, ông ta không hề có vẻ sợ hãi khi đối mặt với năm người kia.

Hàng chục nghìn năm trước, khi ông ta thành danh, năm người này không biết còn đang ở xó xỉnh nào, còn chưa ra đời nữa đấy!

Hôm nay chỉ có một chữ thôi, đó là giết!