Nhưng Bạch Trảm Phong bay tới vung kiếm, nhát kiếm ẩn chứa kiếm thế mạnh mẽ kết hợp với thực lực kinh khủng của Niết Bàn tầng năm bắn về phía đại trận.
Một kiếm ấy tỏa sáng nghìn trượng!
Kiếm thế bừng bừng!
Uy thế rung trời, kinh thiên động địa!
Mà rồi ... không được tích sự gì cả!
Tất cả mọi người thảng thốt nhìn địa khí cực phẩm của Bạch Trảm Phong bùng nổ kiếm thế cuồng bạo, chém một nhát lên tấm lưới màu đen khổng lồ.
Mũi kiếm giáng xuống tấm lưới đen làm phát ra tiếng "phịch".
Sau đó ... hết rồi.
Chỉ có một tiếng "phịch" vang lên sau cú trời giáng ấy, ánh sáng rực rỡ của thanh kiếm tan biến, thế nhưng tấm lưới vẫn bao trùm trên thành Đông Vân.
Cứ như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Bầu không khí tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng gió thổi xào xạt.
Ai nấy đều há hốc mồm nhìn hình ảnh trước mắt vì quá khó tin.
Bạch Trảm Phong đường đường là kiếm khách siêu cấp với cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm, đã đúc năm tầng hồn đàn, vậy mà uy lực đáng sợ của một kiếm này lại chỉ như hòn đá bị ném vào biển cuộn sóng vồ, không gây ra nổi gợn sóng.
Khung cảnh này vừa chấn động vừa buồn cười làm sao.
"Ha ha ... "
Không biết là ai trên tường thành Đông Vân không kiềm được cười phá lên, một tràng tiếng cười nứt nẻ nhanh chóng lan rộng cả nơi này như sóng vỗ dạt dào.
Ngay cả một kiếm khách Niết Bàn tầng thứ năm như Bạch Trảm Phong cũng không hóa giải được, họ còn sợ gì nữa?
Bấy giờ, những người trong Vỹ Minh mới hiểu vì sao Mục Vỹ lại ung dung như vậy, bởi lẽ hắn đã chuẩn bị từ trước rồi.
'Bạch Trảm Phong, ông làm cái quái gì thế?"
Thánh Vũ Phong thấy cảnh này thì mặt đỏ tía tai, giận dữ quát.
"Sao có thể như vậy?"
Bạch Trảm Phong lúc vung kiếm thì tiêu sái lắm, giờ thì đứng đực mặt trước cổng thành.
"Không thể nào!"
Ông ta hét lớn rồi vung kiếm lần nữa.
Soạt soạt soạt ...
Khoảng một trăm nhát kiếm tức khắc được chém ra bởi ông ta, nhưng luồng kiếm khí nào cũng không thể đả động gì đến tấm lưới, ập lên rồi im hơi lặng tiếng.
"Hừ! Còn cao thủ Niết Bàn tầng thứ năm, đúc ra năm tầng hồn đàn cơ đấy, thật chẳng ra gì!", Mục Vỹ khịt mũi khinh thường, giễu cợt Bạch Trảm Phong.
"Ngươi ... "
Ánh mắt Bạch Trảm Phong trở nên rét lạnh. Ông ta tích tụ kiếm thế, kiếm Trảm Long trong tay phát ra tiếng gầm thét của rồng.
"Chém đi, chém nữa đi, ta đang đứng trong trận pháp này đây. Nếu ông phá vỡ được trận pháp thì một nhát là giết được ta rồi!"
Mục Vỹ tiến lên một bước rồi trêu cợt.
Vẻ mặt chế giễu của hắn làm Bạch Trảm Phong tức run người.
Bản thân là cao thủ đỉnh cao trong Thánh Đan Tông ở Trung Châu, đã bao giờ chịu nhục nhã như thế.
Bị Mục Vỹ trêu tức, chế nhạo ngay trước mắt bao người thế này khác gì bị tát thẳng vào mặt đâu.
"Phụt ... "
Tức anh ách không chịu được, mặt mày Bạch Trảm Phong bỗng tái nhợt, ông ta phun ra một ngụm máu.
"Ái chà, Bạch đại kiếm khách sao thế? Ta còn chưa làm gì mà ông đã gục rồi là sao?", Mục Vỹ cười hả hê móc xỉa Bạch Trảm Phong.
Kiếm khách danh tiếng lẫy lừng ư?
Nổi tiếng như thế không phải giả, lão Bạch Trảm Phong này đúng là lợi hại đấy, chẳng qua là có hơi đần một chút. Hắn lấy hai loại thiên hỏa làm ngọn nguồn, thành Đông Vân làm căn cơ để thiết lập đại trận này đấy.
Ông ta có mạnh đến đâu cũng chỉ có một mình, khó mà đối kháng với sức mạnh của hai loại thiên hỏa và một tòa thành trì.
"Ngươi ... "
Mặt Bạch Trảm Phong tái mét vì tức giận. Ông ta lại giơ tay vung kiếm Trảm Long, thanh kiếm phát ra tiếng rồng gầm thét.
Bành ...
Nhưng nhát kiếm ấy chỉ gây ra được một tiếng nổ rồi thôi, đại trận vẫn vững như bàn thạch.
"Tấn công mãi, mệt rồi chứ gì? Ngay bây giờ ta sẽ cho ông xem thế nào là Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận!"
Mục Vỹ sờ mũi, ngọn lửa dập dờn trong lòng hai bàn tay.
Cổ Ngọc Long Tinh đột ngột xuất hiện nơi tay hắn.
Gào ...
Tiếng rít gào vang lên ngay sau đó, hỏa long chín đuôi hiện thân.
Hỏa long cao đến nghìn trượng nam sấp trên Huyền Vũ Phi Thiên Trận, chín cái đuôi bao phủ cả khoảng không trên thành Đông Vân như chín đường kinh mạch
Dau rong vuon giua thanh Dong Van, doi mat rong hung huc lua tim liec nhin xung quanh.
"Biến!"
Giọng nói đanh thép của Mục Vỹ truyền đi thật xa, một quả cầu lửa tím với đường kính hơn nghìn mét hình thành trong miệng hỏa long rồi bùng nổ.
Hỏa cầu lao nhanh về phía Bạch Trảm Phong như tên bắn.
Ầm ầm ...
Thấy hỏa cầu bắn tới, mặt Bạch Trảm Phong biến sắc bổ kiếm xuống. Mũi kiếm lướt qua đến đâu, mặt đất nứt ra một đường sâu hoắm đến đấy.
"Phá Long Kiếm Vũ!"
Bạch Trảm Phong thét lên, năm tầng hồn đàn dưới chân xoay chuyển không ngừng làm phát ra âm thanh đinh đinh đinh nối tiếp nhau, trường kiếm cũng quét thật nhanh. Vô số lưỡi kiếm hình thành rồi chém vào hỏa cầu.
Mục Vỹ hừ lạnh bước tới, hỏa cầu tím cùng phát nổ ngay lúc này.
Uỳnh uỳnh ...
Tiếng nổ trầm đục vang lên, hỏa cầu nổ tung, rực rỡ và diễm lệ như pháo hoa.
Nhưng thứ mà pháo hoa này mang đến lại là cú bạo tạc và tổn thương chí mạng.