“Kiệt Kiệt ... Trung Châu Đại Lục, chúng ta đã đến Trung Châu Đại Lục rồi, nơi này đúng là không tầm thường!”
Có một giọng nói trầm khàn vang lên trong khe hở đó, tiếng cười nham hiểm vọng từ sâu dưới lòng đất lên khiến người nghe dựng tóc gáy.
...
Dù nửa năm đã trôi qua, nhưng mọi người vẫn chưa thôi bàn tán về sự việc kinh thiên động địa xảy ra ở Trung Châu Đại Lục nửa năm về trước.
Trong khoảng thời gian này, Vỹ Minh đã phát triển thần tốc.
Nhờ có cả tỷ Linh Tinh, Vỹ Minh đã mua rất nhiều các loại thiên tài địa bảo, đan dược và linh khí để phát triển thế lực của mình.
Bây giờ, Vỹ Minh đã có ba cường giả cảnh giới Niết Bàn, Cam Kinh Vũ và Mục Thiếu Kiệt là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, Vạn Vô Sinh tiến bộ hơn một bậc đã tiến vào cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư.
Nhờ có ba cường giả lớn mạnh cảnh giới Niết Bàn này mà thành Đông Vân đã vượt trước thành Thánh Thanh một bậc về thực lực.
Điều quan trọng nhất là Khí các, Chiến các, Đan các và Ánh các cũng đang phát triển ổn định hàng ngày.
Vỹ Minh của bây giờ không chỉ có chi mà không thu tiền nữa, mà đã bắt đầu bán các đan dược và linh khí ra bên ngoài.
Dẫu sao có thầy luyện đan chín sao duy nhất là Mục Vỹ, cùng Cam Kinh Vũ, Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn ở đây thì Đan các cứ gọi là phát triển chóng mặt.
Nhờ có Mục Vỹ chỉ bảo, Tề Ngự Phong, Tề Minh và Cổ Vũ Phàm cũng dẫn dắt Khí các hưng thịnh không kém.
Nhất là Cổ Vũ Phàm, cánh tay phải của cậu ta đã mọc lại, đúng là như hổ mọc thêm cánh, thiên bẩm thức tỉnh, cậu ta không quản ngày đêm chăm chỉ học luyện khí.
Nhưng điều này khiến Mục Vỹ thấy phiền phức.
Tên này không quản ngày đêm cũng không sao, nhưng ngày nào cũng quấn lấy hắn như tên điên, tham chí may lần khi han đang chinh chiến được nửa trận với Vương Tâm Nhã cũng bị Cổ Vũ Phàm quấy rầy.
"Sư phụ, Dung Thiết Linh Kim và Hắc Ngư Hoạt Thạch có thuộc tính đối lập nhau. Nếu cùng cho chúng vào thì độ cứng và dẻo dai của linh khí sẽ bị hạn chế rất nhiều, không thể phát huy tính dẻo dai tốt được, chuyện này ... "
"Thì cho Hỗn Nguyên Thạch vào, nó có tính pha trộn tốt, có thể trung hoà được hai loại trên!"
“Sư phụ ... "
"Dừng! Cổ Vũ Phàm, con không nghỉ thì ta cần phải nghỉ, lượn đi, còn quấy rầy chuyện tốt của sư phụ nữa là ta cho no đòn đấy".
“Dạ?”
"Dạ dạ cái gì? Biến, biến ngay!"
Mục Vỹ mất kiên nhẫn nói.
"Nhưng mà sư phụ ... "
"Không nhưng nhị gì cả, biến mau!"
Mục Vỹ còn chưa ăn vận chỉnh tề, hắn nhìn Cổ Vũ Phàm với vẻ phiền phức, tiểu tử này đúng là thiếu đòn.
"Sư phụ!"
"Ta bảo thế nào, biến đi cơ mà!"
"Sư phụ, là con ạ!", một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Mặc Dương? Sao con lại đến đây?"
"Sư phụ, có chuyện ạ ... là chuyện liên quan đến đại sư nương!", Mặc Dương nghiêm túc nói.