Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Chương 214



Editor: May

Lạc Thần Hi liên tục gật đầu, tiễn Lâm Thăng ra ngoài.

Lục Văn Quân dựa vào đầu giường, vẫn tức giận khó tiêu, nhìn thấy cô, tức giận nói: “Thần Hi, con…… Chuyện lớn như vậy, con liền tính toán vẫn luôn gạt ta? Khó trách lúc ta tỉnh lại, con luôn không dám xuất hiện!”

Lạc Thần Hi nhanh chóng đi qua, ôm lấy cánh tay Lục Văn Quân, làm nũng nói: “Mẹ, con đây không phải là không muốn làm người lo lắng sao……”

Cô sợ hãi nhất chính là như vừa rồi, mẹ bởi vì biết chuyện cô gả thay, bệnh tình chuyển biến xấu.

Nếu Lục Văn Quân thực sự xảy ra chuyện gì, cô vĩnh viễn đều không thể tha thứ cho chính mình!

Lục Văn Quân trừng mắt nhìn cô một cái, “Ngồi xong, làm nũng cũng vô dụng! Con nói rõ ràng cho mẹ, ngày đó sau khi ta ngất xỉu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Lạc Thần Hi biết, chuyện này khẳng định không thể gạt được, chỉ có thể cúi đầu, cực kỳ giản lược nói một lần chuyện mấy ngày nay.

Cho dù cô đã tận lực nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Lục Văn Quân nghe xong, vẫn là tức giận đến muốn mệnh.

“Lạc An Quốc tiểu nhân vô sỉ này! Năm đó ông ta đưa con gái ruột đến cô nhi viện, hiện tại lại bức con gả vào hào môn đáng sợ như vậy! Còn là kêu con giả mạo người khác! Quả thực là một tên cặn bã rõ đầu rõ đuôi!”

Lạc Thần Hi sợ bà kích động lên lại phát bệnh, nhanh chóng trấn an Bà, “Mẹ, xin người bớt giậ, sự tình không có không xong như người nghĩ vậy……”

“Con ít tới an ủi ta! Nếu sớm biết Lạc An Quốc sẽ dùng ta tới uy hiếp con, ta còn không bằng chết đi!”

Nghe được lời này, Lạc Thần Hi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

“Mẹ, người…… sao người có thể nói loại lời nói này! Về sau không được nói bậy nữa! Con nói cho người biết, tuy rằng con là bị buộc xuất giá, nhưng nhà họ Mục cũng không có khủng bố như người nghĩ vậy, người hầu trong nhà đều rất tôn trọng con. Mục đại thiếu vừa cao lại soái, hơn nữa đối với con rất tốt…… Con gái anh ấy siêu đáng yêu, rất tri kỷ……”

Vì để Lục Văn Quân yên tâm, Lạc Thần Hi liều mạng nói lời hay cho nhà họ Mục.

Mục Diệc Thần càng là bị cô đắp nặn thành tiểu chó săn thê nô mẫu mực thế kỷ mới.

Nhưng mà, cô nói nửa ngày, Lục Văn Quân chỉ là khoanh tay trước ngực, liếc xéo cô.

Chờ cô nói xong, mới nói: “Xạo đi, tiếp theo xạo đi! Sao không nói nữa?”

Lạc Thần Hi vẻ mặt xấu hổ, “Mẹ……”

Cô ra sức thổi cho Mục đại thiếu nửa ngày, mẹ cô lại không tin một chữ?

Lục Văn Quân cười lạnh nói: “Nhà họ Mục kia chính là hào môn số một thành phố T! Nghe nói, ở toàn bộ nước Hoa, cũng là thế gia số một số hai, gia tộc như vậy, sẽ bao dung người vợ như Lạc Thần Tâm sao? Lại nói, con còn là hàng giả, mỗi ngày chỉ phải che dấu thân phận của mình đã rất khó khăn, còn có thể qua rất khá?”

“Về phần Mục Diệc Thần, ta cũng nghe nói qua, bộ dáng tốt là sự thật, nhưng cậu ta chính là có danh xưng thủ đoạn làm việc lãnh khốc, còn đặc biệt chán ghét Lạc Thần Tâm. Sẽ đối tốt với con được sao? Còn nấu mì cho con?”

“Còn có tiểu công chúa nhà họ Mục, được cả nhà nâng trong lòng bàn tay, còn quý giá hơn hòn ngọc quý trên tay, cho dù con chỉ chạm rớt một sợi tóc, đều phải gánh trách nhiệm. Còn thực dễ nuôi?”

“Có phải con xem mẹ là kẻ ngốc không?”

- ---

Lạc Thần Hi nghe Lục Văn Quân phân tích, càng nghe càng xấu hổ.