Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Chương 237



Editor: May

“A?!”

Lạc Thần Hi cảm giác không ổn.

Lập tức lấy di động ra, bật cameras soi cổ của mình.

Xem xong, trong lòng lộp bộp một chút.

Đó là buổi sáng lúc cô dịch dung, vì thoạt nhìn càng tự nhiên càng rất thật, cố ý bôi phấn nền màu đậm.

Kết quả, buổi chiều trở về quá gấp, lúc tẩy trang không có chú ý, có một chỗ không có lau đến……

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đây là thứ gì?”

Giọng nói người đàn ông đột nhiên vang lên ở bên tai.

Lạc Thần Hi kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Mục Diệc Thần đã vô thanh vô tức đi tới.

Ngón tay thon dài dừng ở trên cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô, còn cọ vài cái ở phia trên.

Anh nheo đôi mắt lại, nhìn phấn nền dính trên đầu ngón tay, như suy tư gì đó.

Lạc Thần Hi nhanh chóng mở miệng: “Ách…… Cái này…… Là vừa rồi lúc Đường Đường ăn đồ, tôi vừa lúc ôm nó, không cẩn thận dính lên. Cảm ơn anh nhắc nhở tôi, tôi đây liền đi lấy khăn lông lau một chút.”

Cô mạnh mẽ giải thích một đợt, xoay người liền đi.

Nhưng mới vừa xoay người, bả vai đã bị bàn tay to hữu lực của người đàn ông đè lại chặt chẽ.

Lạc Thần Hi tránh vài cái, không có tránh thoát.

Giọng nói Mục Diệc Thần trầm thấp, “Cô chạy cái gì? Sẽ không lại làm chuyện gì trái với lương tâm đi?”

Lạc Thần Hi: “……”

Cái gì gọi là “Lại”?

Cô quay đầu, vẻ mặt vô tội nhìn Mục đại thiếu, “Anh đang nói cái gì? Chuyện trái với lương tâm cái gì? Tôi chỉ là muốn đi lau một chút mà thôi.”

Ngón tay Mục Diệc Thần duỗi đến trước mặt cô, hừ lạnh nói: “Đây là lúc Đường Đường ăn nên dính lên? Đừng nói với tôi, đồ chơi này có thể ăn?”

Lạc Thần Hi biểu tình nghiêm túc, nghiêm trang mà nói hươu nói vượn: “Đương nhiên có thể ăn! Đây là đường bột rắc bên ngoài bánh kem, cái này là vị chocolate, anh chưa ăn qua sao?”

“Ha hả, phải không?”

“Chính là như vậy!”

Lạc Thần Hi lời thề son sắt gật đầu.

Mục Diệc Thần lạnh lùng nâng môi, “Một khi đã như vậy, vậy cô ăn cho tôi xem thử.”

“…… Gì?”

Lạc Thần Hi mở to hai mắt nhìn.

Có ý tứ gì?

Tên đàn ông này không phải là muốn cho cô ăn……

“Nếu cô nói đây là đường bột chocolate, vậy cô liền ăn cho tôi xem!”

Ngón tay Mục đại thiếu đưa về phía trước một chút, đều sắp dán đến bên môi cô.

Lạc Thần Hi do dự một chút, nhưng nghĩ lại nghĩ, tuy rằng ăn một chút phấn nền sẽ không tốt, nhưng khẳng định cũng ăn không chết người.

Luôn tốt hơn bị Mục đại thiếu phát hiện cô lén giả nam trang đi?

Nghĩ đến đây, cô quyết đoán vươn đầu lưỡi, liếm một chút trên ngón tay anh.

Sau đó còn khoa trương mà bẹp miệng một chút, “Ừ, ăn ngon!”

Nghe được lời này, Mục Diệc Thần lập tức ngây ngẩn cả người.

Hoàn toàn không nghĩ tới, cô gái nhỏ này lại có thể thật sự sẽ…… Sẽ liếm anh!

Đầu lưỡi nhỏ hồng nhạt dừng ở đầu ngón tay mẫn cảm của anh, tuy rằng xúc cảm mềm mại chỉ có một cái chớp mắt, nhưng lại làm ngọn lửa trong lòng anh lập tức cháy lên.

Tầm mắt anh dừng ở trên cánh môi Lạc Thần Hi, ánh mắt thâm trầm, hầu kết lăn lộn trên dưới một chút.

Ánh mắt anh quá mức nguy hiểm, Lạc Thần Hi giống như một con tiểu bạch thỏ bị móng vuốt sắc bén của lão hổ khóa định, lông tơ sau lưng đều dựng lên.

Lúc này cô mới ý thức được, vừa rồi chính mình đã làm một chuyện ngu xuẩn thế nào!

Vừa rồi đầu óc cô tuyệt đối là động kinh!