Cũng may chờ lát nữa Lạc Thần Hi muốn mặc, đều là quần áo chính mình thiết kế.
Cô cố ý chọn vài món thiết kế có thể che dấu phập phồng trước ngực, phối hợp áo tắm chuyên dụng cho vận động viên “dù ngực lớn hơn nữa cũng có thể đè bằng” trong truyền thuyết, chỉ cần không cởi quần áo, thoạt nhìn vẫn là không hề sơ hở.
Chuyên viên trang điểm tiểu Mạnh cũng là fans của Trần Hi Lạc, nhìn thấy cô, lập tức mắt lộ ra ánh sáng xanh.
Vừa trang điểm, vừa khen, “Hi Lạc, làn da của anh thật sự quá tốt, rất ít có đàn ông có thể có làn da tốt như anh.”
“Cảm ơn, chỉ là tôi vẫn đã từng gặp làn da tốt hơn.”
“Gì? Thật sao? Không có khả năng đi?” Tiểu Mạnh kinh ngạc cảm thán.
Trong đầu Lạc Thần Hi, hiện ra khuôn mặt của Mục đại thiếu.
Sao lại không có khả năng?
Chính là có loại đàn ông làn da tốt đến nhìn không thấy lỗ chân lông!
Hại cô thường thường nhìn anh đến thất thần.
Lạc Thần Hi sợ ngồi lâu sẽ dễ dàng lộ tẩy, cho nên, chỉ để tiểu Mạnh trang điểm thêm chút tạo khối, làm khuôn mặt thoạt nhìn càng lập thể.
Trở lại studio, Đoạn Vũ Ngưng cũng đã làm tốt tạo hình, đang nói chuyện với Canh Gia Đống.
Lạc Thần Hi đánh giá cô ta trên dưới một phen, âm thầm gật đầu.
Đoạn Vũ Ngưng quả nhiên thực thích hợp với thiết kế của cô, váy liền áo trễ vai vừa người màu tím trên người này, ngắn gọn ưu nhã, chỉ xử lý chút xếp lại ở vị trí sau eo, lại gãi đúng chỗ ngứa nổi bật ra khí chất thanh thuần thanh nhã của Đoạn Vũ Ngưng.
Nhìn thấy Lạc Thần Hi, Đoạn Vũ Ngưng lập tức đi lên đón, “Anh Hi Lạc, anh tới rồi.”
Lạc Thần Hi gật gật đầu với cô ta, “Ừ, ngượng ngùng, để cô đợi lâu.”
“Không có việc gì không có việc gì, em cũng là mới vừa trang điểm xong.”
Tầm mắt Đoạn Vũ Ngưng đối diện cô, trên mặt lập tức dâng lên một chút ửng đỏ.
Từ lần trước sau khi chụp thử với Trần Hi Lạc, Đoạn Vũ Ngưng liền nhớ mãi không quên ánh mắt chọc người cùng khóe miệng cười nhạt của Trần Hi Lạc.
Vẫn luôn ngóng trông quay chụp hôm nay.
Canh Gia Đống theo tiếng đi tới, nhìn tạo hình của hai người.
Vừa lòng nói: “Thiết kế Sao Trời quả nhiên rất có linh khí.”
“Được rồi, các người hẳn là rõ ràng kế hoạch quay chụp hôm nay đi? Ngoại trừ trang bìa, còn cần chụp mười sáu tấm ảnh, tạo thành một nhóm thời thượng.”
Hai người đều gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
“Được, vậy bắt đầu đi!”
Chủ đề mảng thời thượng này là nhất kiến chung tình.
Ảnh trang bìa, chính là bắt đầu chuyện xưa, nam nữ chủ tình cờ gặp gỡ ở trong vườn hoa.
Mà đặt nhóm ảnh đặt ở mảng thời thượng, lại là tình tiết kế tiếp, quá trình hai người quen thuộc lẫn nhau, yêu nhau.
Cuối cùng lấy cảnh tượng cầu hôn chấm dứt.
Tình tiết mảng thời thượng đều rất đơn giản, chủ yếu vẫn là biểu hiện trang phục trên người người mẫu.
Nhiếp ảnh gia vào chỗ.
Lạc Thần Hi và Đoạn Vũ Ngưng mỗi người đứng ở một đầu đường mòn vườn hoa, xa xa nhìn nhau.
Đoạn Vũ Ngưng lần đầu tiên chụp ảnh cho tạp chí nổi danh như vậy, còn tưởng rằng chính mình sẽ đặc biệt khẩn trương.
Nhưng trong nháy mắt cô quay đầu nhìn về phía Trần Hi Lạc, lại đột nhiên bị lạc ở trong đôi mắt tràn ngập sao trời kia.
Giây phút đó, cô giống như thật sự thành thiếu nữ bị quý công tử trẻ tuổi này hấp dẫn, tim đập thình thịch, đều sắp nhảy ra từ trong miệng.