Hoàng Vân Khánh và Đàm Thu đang hát karaoke thì Hoàng Danh Tử bất chợt gọi điện thoại.
Bắt máy lại không nghe bên kia nói gì.
Đàm Thu thấy không đúng, "A lô" hai lần, Hoàng Vân Khánh đang say sưa hát tức thì quăng micrô, sán lại gần điện thoại: "Cô nương sao thế? Có ba ở đây này."
Một câu làm cho các chiến hữu cũ xung quanh cười ồ cả lên.
Đàm Thu tức cười, làm vẻ đưa điện thoại cho Hoàng Vân Khánh: "Đúng là ông bố ruột, hay anh cầm lấy nói chuyện với con nó luôn."
Hoàng Doanh Tử ở đầu kia lại nghĩ khác: "Không có gì nữa, thôi ạ."
Hoàng Vân Khánh còn định ngăn lại, Đàm Thu đã rút tay về: "Không nói thì thôi, mấy nay trời trở lạnh, mẹ có may mới cho con cái chăn lông cừu, tuần sau chú mang đến cho con, con đưa cái chăn mỏng lại cho chú. Cuối kỳ rồi, cúp tiết ít thôi, đừng có thức khuya đọc truyện, đừng cứ nằng nặc giảm cân..."
Cô con gái không hé miệng, vừa sụt sịt vừa nín thinh nghe người lớn nhắc nhở.
Người mẹ vốn dĩ còn trăm nghìn câu muốn răn dạy, sựng lại một thoáng, rốt cuộc vẫn mềm lòng an ủi: "Ai, đã thi đỗ đại học ở Bắc Kinh thì phải chú ý lo mà học, đi nước ngoài cũng đâu phải là không về..."
Điện thoại bỗng kêu tút tút.
Hoàng Vân Khánh cuống cả lên: "Sao mà lại không nói nữa thế, em cũng không hỏi con!"
"Cũng bằng đấy tuổi rồi đứa nào mà chả có tâm sự, con không muốn nói còn bắt nó nói, càng khó chịu hơn chứ được cái gì?" Đàm Thu cũng bực mình, xả một tràng với Hoàng Vân Khánh: "Còn học cả thói cúp điện thoại nữa cơ! Cũng không biết là giống ai."
Hoàng Vân Khánh ôm vợ cười lấy lòng: "Trái tính nhất định là giống anh rồi. Ài không nói thì thôi, mình vui chuyện mình vậy, các chiến hữu cũ, bạn bè, anh em thân quý của tôi, hôm nay là một ngày tốt, được tụ họp mọi người ở đây, tôi chúc mọi người mong gì được nấy, mọi sự như ý, giờ tôi xin hát một bài hát tủ, gửi tặng mọi người, cũng gửi tặng cho cô con gái ở cách mấy ngàn cây số của tôi..."
Ngày hôm đó là ngày Trang Viễn từ sân bay thủ đô bay đi, cũng là ngày phim của Khâu Hàng tổ chức tiệc mừng công.
Hai giờ sáng, tại Đông Nhị Hoàn giao thông khá thưa, đèn đường sáng trắng như ban ngày, một con xe van bỗng nhiên đỗ lại.
Cửa xe bật mở, Khâu Hàng vừa bước xuống là bắt đầu nôn khan, cả nửa buổi sau mới đứng thẳng người dịu xuống lại được. Cậu có hơi ngây ngẩn, không biết mình đang ở đâu.
Điện thoại đúng lúc ấy réo vang.
Khâu Hàng mở chiếc Iphone mới phát hành cùng năm, nhận cuộc gọi từ ứng dụng duy nhất có chức năng video call vào lúc đó là skype.
Mới đầu chỉ thấy cả màn hình tối thui, sau từ từ có cái đầu lui ra xa, hình ảnh dần rõ nét, bắt được tiêu cự. Ở trước webcam là Hoàng Doanh Tử mặt mày lem luốc, kèm theo chiếc đầu tổ quạ cùng tròng mắt thâm quầng. Tóc
Khâu Hàng giật thót cả mình, hơi men cứ gọi là bay sạch: "Nửa đêm cậu tốn 3G của tớ là để doạ ma tớ thế này hả?! Không phải cậu chạy deadline đến bơ cả thế giới điện thoại ai gọi cũng không thèm bắt à? Bạn cùng phòng cậu đâu hết rồi? Sao chả ai để mắt tới cậu thế!"
Hoàng Doanh Tử say bét nhè nhìn vào máy tính, người nhảy nhổm khỏi ghế, tay quơ quào lon Cola làm micrô: "Khâu công tử, Khâu công tử! Trang Viễn rời Bắc Kinh rồi,ấy cậu biết không! À phải, cậu biết mà, nhưng cậu cũng chẳng đi tiễn cậu ấy, hai đứa mình chả đứa nào có lương tâm, một đứa lo hậu kỳ chương trình, một đứa bận tiệc mừng công, đến đi tiễn cũng chả ra! Đúng là đồ không có lương tâm, tớ mà là Trang Viễn chắc tức chết mất..."
"Tính cậu ấy có hẹp hòi thế đâu."
"Cậu ấy đương nhiên là không hẹp hòi, hẹp hòi là người khác cơ... Tớ nói cho cậu nghe, lúc ấy tớ, tớ cảm thấy, cảm thấy tớ không thể đi tiễn cậu ấy..."
"Lúc ấy? Là lúc nào?"
"... Tớ sợ tớ sẽ túm chân cậu ấy, bảo cậu ấy, đừng đi! Cậu đi rồi, tớ cũng không biết tớ dốc biết bao nhiêu công sức như thế thi Đại học ở Bắc Kinh để làm gì! Ai... nhưng mà, nếu tớ nói như thế với cậu ấy, thì tớ là đồ con rùa mất." Hoàng Doanh Tử đột ngột bưng lấy mặt, tiếng nói cũng nghèn nghẹn không rõ: "Khâu Hàng, Trang Viễn cũng đi rồi, thành phố Hàng Thiên bao nhiêu bạn bè giờ chỉ còn lại mỗi mình tớ, Bắc Kinh to đến như thế, mà lớp mình chỉ còn tớ với cậu thôi! Nhưng mà còn cậu cũng chả có tác dụng gì!"
Khâu Hàng ngồi thụp xuống lề đường, nhìn điện thoại, cả lòng cả người đều thấy dịu lại, tự nhiên phì ra cười: "Sao mà không có tác dụng, không có tác dụng thì cậu gọi tớ làm gì?"
Hoàng Doanh Tử ở đầu bên kia nghe thế tức thì cười hehe: "Cũng đúng, có tác dụng, đúng là có tác dụng. Vậy để cảm ơn cậu, cảm ơn người duy nhất hiện tại còn chịu khó nghe tớ tâm sự là Khâu công tử, Hoàng đại tiên hôm nay sẽ biểu diễn tặng cậu một bài hát, bài này nghe ròng rã hai mươi mấy năm rồi, nhưng mà hôm nay, hôm nay tớ mới thật thấm thía được! Thật sự khiến người ta bỗng nhiên hiểu thấu cuộc đời! Khiến người ta phải ngẫm nghĩ! Khiến người ta đau lòng kinh khủng! Ngấm từng chữ một! Trời đất cũng phải xúc động! Cảm ơn đã nói hộ lòng tôi! Đây chính là ca khúc vàng mỗi lần karaoke của ba tớ, là ca khúc tớ nghe suốt từ hồi còn bé!"
Khâu Hàng nhìn điện thoại, bật cười khẽ.
Hoàng Doanh Tử trên màn hình vẫn lải nha lải nhải, lục tìm nhạc nền: "À, tớ nói cậu nghe, hôm nay tớ thật sự, để hát tặng cậu bài này, tớ thật sự, thật sự có chuẩn bị đàng hoàng, hôm nay tớ, còn cất công, đi nghe lần đầu bản gốc của Đồng An Cách ấy nha!"
Nhạc mở đầu của bài ”Bén rễ quê hương" cất lên, nữ ngôi sao đứng dậy lấy tay che trán, trông chán đời như muốn say no với cả thế giới.
Khâu Hàng vừa tức cười vừa ái ngại: "Phòng ký túc của cậu không có ai khác thật à? Cái tật uống xỉn xong là đòi ôm mic hát của cậu mà để người ta nhìn thấy thì phí cả công tớ giúp cậu giữ hình tượng trước mặt ông hoàng Trang Viễn đấy nhé."
Hoàng Doanh Tử cũng khẽ cười: "Lễ giáng sinh các cậu ấy kéo nhau đi quẩy, tớ bảo là tớ phải thực tập. Các cậu ấy nói thực tập cũng phải bớt thời giờ đi quẩy, tớ mới nói là thực tập xong về còn phải đi tiễn bạn, bạn nào thế, đang lễ mà lại bay nước ngoài... nhưng mà, tối nay mình cứ quên sạch mấy tên ấy đi..."
"Mấy tên ấy á?..."
"Suỵt, hôm nay đang vui, mình đừng nhắc ai hết. Giờ tớ sẽ hát cho cậu nghe một bài, hơi bị kinh điển luôn nhé, nhưng mà suốt hai mươi mấy năm tớ chỉ được nghe có đúng một phiên bản, là phiên bản của Hoàng Vân Khánh lão sư, Hoàng Vân Khánh, không phải Thái Quốc Khánh, Hoàng Vân Khánh, chính là ba tớ, nhưng mà cũng y Thái Quốc Khánh, một năm ba tớ cũng nhận được 365 câu chúc phúc ấy nha..."
Hơn một nghìn cây số cách biệt không cản trở được bố cùng con gái đồng thời cùng cầm mic lên, cùng cực kỳ nhập tâm, cùng gân hết cả cổ: "Bao tháng năm qua chẳng hay, a, một đời chỉ vì ngày hôm nay..."
Hoàng Doanh Tử vẫy tay cật lực cứ như đang đứng giữa concert mấy ngàn khán giả: "Nào, cùng hát lên nào! Chúng ta cùng cảm ơn trời đất, cám ơn "Bén rễ quê hương"!"
Đầu bên kia Khâu Hàng nghe bạn hò hét cũng bắt đầu bốc lên, hăng hái hoà theo: "Cùng hoà chung huyết mạch này, lau đi máu cùng nước mắt, để cội rễ thêm sâu dày!"
Trong màn đêm, tại Đông Nhị Hoàn, cậu con trai đứng dưới ánh đèn đường, ở giữa Bắc Kinh vừa vào đông, gân cổ lên hát như trút nỗi lòng.
Hồi sau không biết đã bao lâu, tiếng nhạc ngừng hẳn, Khâu Hàng mới phát hiện, cả thế giới chìm trong im lặng, Hoàng Doanh Tử cũng đã nín thinh từ nãy.
Suốt một lúc rất lâu trước đó, thực ra chỉ có mỗi mình cậu hát.
Những ngày tháng ấy, Hoàng Doanh Tử có biết bao nhiêu nuối tiếc không nỡ, nhưng cũng chỉ có thể bộc bạch với người không liên quan là Khâu Hàng.
Dù sao họ cùng có vết thương lòng giống nhau, sẽ không chê bai người còn lại là vẩn vơ ngớ ngẩn.
Khâu Hàng cười, tiếng khản đi: "Sao không hát tiếp?"
Hoàng Doanh Tử nhẹ nhàng cười: "Không có gì, tớ chỉ nghĩ, thì ra có một ngày tớ cũng sẽ hát bài karaoke tủ của ba tớ."
Giai điệu khi nhỏ luôn thấy lạ lẫm, cứ nghĩ sẽ không bao giờ có thể xúc động, thì ra nguyên do là vì chưa từng phải phiêu bạt trong đời.
Cho đến một hôm, tại nơi đất khách quê người, khi thế giới dường như chỉ còn lại mình mình, tớ đã học được mà cất lên lời hát:
Tháng năm ngưng đọng nơi đây, chờ cơn mộng cũ tới ngày đoàn viên...