Có phải chỉ những người tay chân không ăn nhịp mới nhảy chung với nhau không?
Tôi ở dưới sân khấu xem điệu múa của Tưởng Dực và Diệc Phi, hiếm được khi động não suy nghĩ về câu hỏi này.
Nhưng cũng chẳng suy nghĩ được bao lâu, bởi trên sân khấu đã nảy sinh một vấn đề. Minh Vũ vừa hoàn thành khá suôn sẻ bài "Đồ rê mi", nhưng sang màn "Hoa tuyết nhung" khi mà đoạn nhạc của Maria vang lên, cậu ấy tự nhiên lại sựng lại giữa sân khấu
Bụng tôi phát hoảng.
Minh Vũ không cất giọng ở chỗ cần hát, cậu ấy mất giọng rồi!
Trang Viễn phản ứng siêu nhanh, lập tức hát thế vào. Vì hai người song ca, thế nên người không rõ chuyện tạm thời vẫn chưa thấy gì lạ. Nhưng đâu thể nào để cả một đoạn chỉ nghe mỗi giọng cậu ấy. Minh Vũ vẫn diễn được, chỉ có vẻ như không thể nào hát ra tiếng, kinh hoảng nhìn xuống sân khấu, bỗng cậu ấy hướng về phía tôi rồi rờ lên cổ họng mình.
Tôi hiểu ngay ra ý của cậu ấy, tức thì quyết đoán tắt âm micro trên sân khấu của cậu ấy đi, gạt mở nút âm lượng của cây micro dự phòng chính mình cầm trong tay, ở cuối câu hát của Trang Viễn cất tiếng hoà giọng với cậu ấy.
Trang Viễn ngay lập tức nhìn xuống chỗ tôi, để cả đoạn sau cho tôi hát, đến cuối thì cùng song ca.
Đây là bài hát hồi bọn tôi còn nhỏ ở trong đội đồng ca đã cùng hát bao nhiêu là lần, dầu nhiều năm trôi qua nhưng vẫn rất ăn ý. Mà đây có lẽ là lần cùng hát gấp gáp nhất, nhưng cũng là hay nhất.
Cũng lúc ấy, Tưởng Dực đang đứng ở hậu đài đợi tới màn của mình.
Tôi căng thẳng đến mức không thể ngó sang cậu ấy, chỉ cảm thấy dường như cậu ấy đứng tại chỗ đó rất lâu.
Khi tiếng nhạc "Sixteen Going On Seventeen" cất lên, Tưởng Dực và Diệc Phi đúng y kịch bản từ hai cánh bước ra, dẫn theo tất cả các bạn nam nữ lên sân khấu, múa đầu cho vũ khúc cuối.
You are sixteen going on seventeen. Baby, it’s time to think.
Tình cảm chân thành nhất, hãy bộc bạch vào cuối tuổi mười sáu sang mười bảy của bạn.
Lúc bạn mười sáu tuổi, bạn có thể viện cớ mình hãy ngây ngô. Thế nhưng một năm sau, bạn sẽ thành người lớn rồi, nhất định bạn đã biết, mười bảy tuổi bạn thích ai.