Mười Bốn Bức Thư

Chương 2: Cậu sợ tờ à



"Dậy đi." Châu Minh Sâm gõ lên bàn của Nguyễn Thanh Thanh.

Nguyễn Thanh Thanh ngẩng đầu tỏ vẻ bực dọc, cô vừa mới ngủ chưa được bao lâu thì đã bị người khác gọi dậy, biểu cảm trên gương mặt cô trông vô cùng khó coi, "Làm gì?"

"Giờ tự học không phải giờ để cậu ngủ, làm đề đi." Một tờ đề được đặt lên trên bàn của cô.

Nguyễn Thanh Thanh nhìn tờ đề, cảm thấy đầu hơi đau, nhìn thấy vẻ mặt cười trên nỗi đau người khác của cậu nhưng lại cô thể làm gì được cậu.

Cô lấy một chiếc bút từ trong hộp bút, câu hỏi đầu tiên trong đề cô điền A, "Tớ biết rồi, tớ đang làm đây."

Cậu "ừ" một tiếng nhưng không có ý định là sẽ rời đi, cậu luôn đứng bên cạnh cô nhìn cô làm đề.

Nguyễn Thanh Thanh làm được vài câu hỏi thì phát hiện ra cậu vẫn chưa đi, cô cảm thấy hơi khó chịu, "Cậu còn chuyện gì nữa à?"

Cô đang đuổi cậu, cậu cũng biết điều này.

Châu Minh Sâm dừng lại, ánh mắt cậu mang theo sự hoài nghi, "Cậu muốn tớ đi thế à?"

Nguyễn Thanh Thanh liếc nhìn mọi người thì thầm to nhỏ xung quanh mình, không có ai chú ý đến họ, cô lén thở dài.

"Tớ không có ý đó, bây giờ đang là giờ học, cậu cứ đứng ở đây sợ là không ổn đâu." Đôi mắt Nguyễn Thanh Thanh lấp lánh, rõ ràng là cô rất hài lòng với lý do mà bản thân đã đưa ra.

Châu Minh Sâm mỉm cười, lấy một tờ đề từ bàn phía sau, hất cằm với Nguyễn Thanh Thanh, "Cậu ngồi vào bên trong thì tớ cũng không cần phải đứng nữa."

Nguyễn Thanh Thanh hoài nghi tai mình có vấn đề, cô quay lại nhìn chiếc bàn trống ở phía sau rồi lại nhìn Châu Minh Sâm, "Chỗ này không thể ngồi à?"

"Không được." Châu Minh Sâm suy nghĩ một lúc rồi nói, "Bạn cùng bàn với cậu xin nghỉ rồi, tớ ngồi một tiết cậu ấy cũng không biết được đâu, chỉ cần cậu không nói."

"Không được, cậu ngồi chỗ của cậu đi." Sau khi Nguyễn Thanh Thanh nói xong thì không thèm để ý đến cậu nữa, cô tự mình làm đề của của mình.

Châu Minh Sâm nhìn cô một lúc, cuối cùng không làm gì được mà phải quay trở về chỗ ngồi của mình.

"Này, bạn cũ à?" Bạn cùng bàn Từ Thiên Minh đẩy Châu Minh Sâm, vẻ mặt như đang hóng hớt chuyện.

"Ừ, bạn." Châu Minh Sâm đặc biệt nhấn mạnh hai chữ bạn này.

"Ây ya, chắc là không đơn giản như thế đâu, có phải cậu thích người ta không?"

Châu Minh Sâm liếc Từ Thiên Minh, giọng điệu cảnh cáo, "Cậu đừng nói linh tinh với tớ ở trong lớp."

Từ Thiên Minh cười cười, khoác vai Châu Minh Sâm nói "Được".

Châu Minh Sâm nhìn bóng lưng của người con gái ngồi phía trước, cậu cảm thấy tất cả đều không hề chân thực, cậu cảm thấy cô thay đổi rồi, hoặc là cô vốn dĩ là người như vậy, chỉ là từ trước đến nay cậu không phát hiện ra mà thôi.

Từ Thiên Minh dõi theo ánh mắt của bạn cùng bàn nhìn thấy bóng lưng của người ngồi phía trước, ngay lập tức cậu ta nghĩ "Châu Minh Sâm xong đời rồi, nét mặt như một kẻ si tình, nhưng thái độ người ta đối với cậu thì không được tốt cho lắm."

Cậu ta bấm ngón tay, âm thầm lắc đầu, con đường tình yêu của bạn cùng bàn với cậu ta có lẽ sẽ không được thuận lợi.

Sau khi kết thúc giờ học buổi sáng, khi Nguyễn Thanh Thanh đang định xuống căn-tin ăn cơm thì bỗng nhiên có một bạn nữ chặn đường cô.

"Nguyễn Thanh Thanh, tớ tên Ôn Noãn, là cán bộ phụ trách kỷ luật của lớp, chúng mình cùng đi ăn cơm đi.

Ôn Noãn chớp mắt, mỉm cười hiền hậu với cô

Nguyễn Thanh Thanh hơi do dự, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của cô ấy, cô chẳng thể nào từ chối được, "Vậy thì chúng mình cùng đi đi."

Ôn Noãn vui vẻ khoác tay Nguyễn Thanh Thanh, "Thế thì chúng ta mau đi thôi, nếu không là không có cơm ăn đâu."

Trường trung học số 6 Vân Thành nổi tiếng với đồ ăn ngon,vừa đến giờ ăn thì học sinh đã chạy ùa vào căn-tin tranh nhau đồ ăn rồi.

Nếu như đến một một chút thì đến rau cũng chẳng còn mà ăn.

Khi hai người họ chạy đến tầng một của căn-tin thì tất cả cửa lấy đồ ăn đã xếp hàng dài.

Nguyễn Thanh Thanh nhìn chằm chằm, lúc này mới tan học chưa đến 10 phút mà căn-tin đã đông người, cô hơi lo lắng sau này làm sao trải qua được đây.

Ôn Noãn nhìn hàng người xếp dài, không khỏi thở dài, oán giận nói: "Đến chậm mất rồi, sườn xào chua ngọt sắp bị cướp hết rồi."

Sườn xào chua ngọt ở tầng 1 rất được học sinh thích ăn, nhưng thiếu duy nhất đó là về giới hạn thời gian, chạy chậm chỉ còn có thể chào tạm biệt với sườn xào chua ngọt ngon nhất này mà thôi.

"Thanh Thanh, cậu thích ăn món sườn xào chua ngọt không?" Ôn Noãn chọc cánh tay cô.

Nguyễn Thanh Thanh ngẩn ngơ một lúc, chợt nghe người khác gọi tên mình như vậy cô vẫn chưa thích nghi được, "Tớ cũng thích. Cậu thích ăn sườn xào chua ngọt lắm à?"

Ôn Noãn gật đầu, trực tiếp nuốt nước bọt, "Tớ rất thích ăn sườn xào chua ngọt."

Nhưng khi đến lượt họ thì đến nước sốt của món sườn xào chua ngọt này cũng đã chẳng còn nữa.

Ôn Noãn gắp miếng thịt kho tàu cho vào miệng, "Buồn quá đi."

Nguyễn Thanh Thanh bật cười, "Ngày mai chạy nhanh hơn một chút, chắc chắn sẽ ăn được món sườn xào chua ngọt mà."

"Ừ. Thanh Thanh sao cậu toàn ăn đồ chay thế?" Ôn Noãn nhìn đồ ăn của Nguyễn Thanh Thanh khỏi cảm thán nói.

"Chẳng có gì là tớ muốn ăn cả." Nguyễn Thanh Thanh gắp rau cải.

"Cậu ăn thử thịt kho của tớ đi, cánh gà coca cola, gà viên kho. Chắc chắn sẽ có món cậu thích ăn đấy." Ôn Noãn đẩy đĩa đồ ăn đến trước mặt cô.

Nguyễn Thanh Thanh nhìn những món ngon này, nét mặt trở nên khó coi, cô lắc đầu, "Cậu ăn đi, mấy ngày hôm nay tớ không ăn không nổi đồ ăn nhiều dầu mỡ."

"Sao thế?

Nguyễn Thanh Thanh uống một ngụm canh rong biển, giải thích, "Dạ dày của tớ không được ổn cho lắm, ăn chút đồ ăn thanh đạm sẽ dễ tiêu hóa hơn."

Sau khi Ôn Noãn nghe xong cô gật gật rồi đầu đột nhiên hiểu ra được mà bắt đầu cắm cúi ăn cơm.

Sau khi ăn xong, hai người họ từ từ quay trở về lớp.

"Bạn cùng bàn với tớ xin nghỉ học mấy ngày vậy?" Nguyễn Thanh Thanh hỏi.

Ôn Noãn lắc đầu, cô ấy nhìn xung quay rồi ngay lập tức sáp lại gần bên tai Nguyễn Thanh Thanh, nói nhỏ: "Bạn cùng bàn của cậu không dễ chọc đâu, cậu ấy không thích học, còn hay đánh nhau, tốt nhất là đừng đến gần cậu ấy quá."

Kỳ quái thế sao? Cô đột nhiên hơi tò mò về "cậu ấy" mà Ôn Noãn nói là người như thế nào.

Nguyễn Thanh Thanh "há" một tiếng giả vờ ngạc nhiên, sau đó thì cô lại trở về chỗ ngồi rồi ngủ trưa.

Giấc ngủ này của cô không chân thực cho lắm, cô lại mơ thấy mình ngồi xổm trong một góc tối nhỏ đó, xung quanh không có ánh sáng, bóng đêm vô tận bao trùm cả cơ thể cô...

Cả buồn chiều Nguyễn Thanh Thanh đều mất tập trung, cuối cùng cũng đến giờ tan học, cô xách cặp sách muốn chạy ra ngoài nhưng lại bị người khác kéo quai cặp sách.

"Ai thể hả?" Nguyễn Thanh Thanh khó chịu lên tiếng.

"Châu Minh Sâm." Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên tai cô.

Nghe thấy câu trả lời, toàn cơ thể Nguyễn Thanh Thanh cứng ngắc, cô hơi ngẩng đầu thì nhìn thấy gương mặt không biểu cảm của cậu.

Nguyễn Thanh Thanh có chút sợ hãi với dáng vẻ này của Châu Minh Sâm, nhưng cô vẫn mạnh dạn nói: "Cậu kéo tớ làm gì? Tớ phải về nhà."

"Cậu sợ tớ à?" Cậu bắt gặp được biểu cảm suy nghĩ thoáng qua của cô, cậu mỉm cười dịu dàng, mặc kệ cho Nguyễn Thanh Thanh có vùng vẫy thì cậu vẫn kéo dây cặp sách của cô rồi kéo cô ra khỏi lớp.

"Cậu làm gì thế hả? Mau bỏ tớ ra, tớ tự mình đi được!"

Châu Minh Sâm liếc nhẹ cô, cậu không có có ý định là sẽ buông cô ra.

Ôn Noãn vốn định muốn tìm Nguyễn Thanh Thanh để cùng cô tan học về nhà, nhưng vừa quay đầu lại định gọi Nguyễn Thanh Thanh thì lại nhìn thấy cảnh Châu Minh Sâm giữ chặt Nguyễn Thanh Thanh không buông, cho đến khi hai người họ đã rời khỏi lớp học rồi thì ánh của Ôn Noãn vẫn không thay đổi.

"Cậu nhìn gì thế?" Một bạn nữ vỗ vào vai Ôn Noãn.

"Không có gì, chúng ta đi thôi!" Ôn Noãn thu hồi ánh mắt, nhoẻn miệng cười.

"Ừm." Bạn nữ khoác tay Ôn Noãn.