Mười Cách Thoát Khỏi Bạn Cùng Bàn Biến Thái

Chương 10: Cự tuyệt (TT)



Chocolate của Lê Khả không có tác dụng, vì Ngô Hiện Yêu không giận cậu.

Cô đối xử với cậu không khác gì dạo trước, nhưng sẽ không còn vò tóc cậu, cũng sẽ không cười tít mắt, và đưa cho cậu xem điện thoại di động mỗi khi bắt gặp chuyện cười lúc lén lướt Weibo.

Lê Khả biết thái độ này đại biểu cho chuyện gì.

Ngô Hiện Yêu thật sự không thích cậu.

Cô cố tình né tránh tất cả những hành động có khả năng gây hiểu lầm rằng cô thích cậu.

Đã nếm được cảm giác thân mật khi ở cùng Ngô Hiện Yêu, giờ đây mối quan hệ lại trở về ngưỡng khách sáo như hai người bạn cùng bàn bình thường, làm sao Lê Khả có thể thoả mãn.

Một tuần trôi qua, Lê Khả bắt đầu luống cuống.

Vì thế, Lê Khả làm ra một quyết định sai lầm khiến cậu hối hận vô số lần.

Khi Ngô Hiện Yêu đưa di động sang cho cậu xem Weibo lần đầu tiên, cậu đã lặng lẽ nhớ kỹ ID của cô.

Vì muốn Ngô Hiện Yêu vui vẻ, cậu đã mua một đôi giày yêu thích mà cô đăng trên Weibo để sau này đưa cho cô.

Khi tan học, lại một lần nữa Ngô Hiện Yêu ở riêng với Lê Khả. Khoảnh khắc Lê Khả lấy ra đôi giày nọ, Ngô Hiện Yêu ngây ngẩn cả người.

Trước đây, nếu cô còn có thể tự lừa dối bản thân, rằng thái độ chiều chuộng và ân cần của Lê Khả là để cảm tạ ân nhân cứu mạng, thì khi nhìn đôi giày này, cô đã không thể giữ vững lối trấn an ấy nữa.

Weibo của cô chỉ có lẻ tẻ vài người biết, đôi giày này là chính cô đã đăng lên Weibo.

Đây là một đôi giày cao gót của nhãn hiệu xa xỉ, không phải hàng giới hạn, nhưng giá lại cao ngất ngưỡng.

Ngô Hiện Yêu từng đăng một câu đùa trên Weibo, đó là nếu ai mua đôi giày này cho cô, cô sẽ yêu hắn cả đời.

Nếu Lê Khả chỉ đơn thuần muốn dỗ cô, thì cậu không nhất thiết phải mua món quà này.

Thứ nhất, giá cả cao quá đáng.

Thứ hai, Ngô Hiện Yêu đăng rất nhiều đồ vật yêu thích lên Weibo, nào là son môi, quần áo.

Nhưng chỉ có đôi giày này là cô thích quá thể.

Nên cô mới đăng trên Weibo là nếu có ai tặng thì cô sẽ yêu người ấy cả đời để bày tỏ lòng yêu thích.

Vì sao Lê Khả lại tặng cho cô đôi giày này?

Vì duy trì mối quan hệ bạn học? Không cần thiết lắm.

Hơn nữa, Lê Khả không phải kiểu người sẽ để ý đến bạn ngồi cùng bàn.

Không thích Lê Khả, đó là suy nghĩ thật lòng của Ngô Hiện Yêu.

Trừ idol và cha già ra, cô không thích đứa con trai nào cả.

Không thích bất kì giống đực nào.

Huống chi, Ngô Hiện Yêu không phải tuýp người sẽ liêu xiêu vì sắc đẹp. Hâm mộ thần tượng cũng chỉ vì giọng hát dễ nghe.

Trong nhận thức, ngoại trừ học tập tốt và có thể giảng bài cho cô, Lê Khả không có bất cứ ưu điểm nào.

Nên lúc này đây, Ngô Hiện Yêu bỗng nhiên luống cuống tay chân.

Cô cố gắng trấn định, lịch sự cảm ơn Lê Khả, cũng như đã bỏ lỡ nét mặt ảm đạm của Lê Khả khi món quà bị từ chối.

Nhưng cô sẽ không diễn kịch.

Đôi đồng tử tràn đầy hoảng loạn của cô gái nhìn tán loạn, song một mực không dừng lại trên người Lê Khả.

Thậm chí, khi Lê Khả tiến lên trước một bước, cô còn lùi lại nửa bước.

Ngô Hiện Yêu sợ Lê Khả ư?

Đương nhiên không.

Khả năng duy nhất làm cô sợ chính là tự mình phát hiện cậu thích cô.

Nhìn thấu được lý do, nội tâm Lê Khả rạo rực một khoái cảm bí ẩn, nhưng chỉ ngay sau đó, một nỗi khổ sở dữ dội đã nhấn chìm cậu.

Trên thực tế, Ngô Hiện Yêu đã cự tuyệt cậu, sạch sẽ và dứt khoát.

Nhìn biểu hiện rõ ràng trên mặt cô, cậu không tài nào lừa dối chính mình rằng cô chỉ đơn giản là không thích đôi giày này.

Trái tim Lê Khả như bị ngâm trong một tảng băng, mỗi lần hô hấp là một lần bị khí lạnh ăn mòn, run run rẩy rẩy.

Quá mức khổ sở, nên trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu đã hành động mất lý trí.

Thời điểm Ngô Hiện Yêu cứng rắn nói lời tạm biệt, cậu bộc phát, giữ cô lại.

Con ngươi đen như mực của Lê Khả rọi thẳng vào con ngươi màu hổ phách của Ngô Hiện Yêu.

“Cậu đã biết.” Cậu dùng giọng điệu khẳng định, tự thuật.

“Biết… Biết cái gì?” Ngô Hiện Yêu cúi đầu, tránh né tầm mắt của Lê Khả.

Không muốn doạ sợ Ngô Hiện Yêu, Lê Khả cố nặn ra một nụ cười.

Cô không thích cậu, cậu không ngại, cậu có thể chờ. Chỉ cần cậu cố gắng, cậu tin là Ngô Hiện Yêu sẽ thích cậu.

Đối diện với nụ cười so với khóc còn khó coi hơn của Lê Khả, Ngô Hiện Yêu càng thêm mất tự nhiên.

“Cậu biết tớ thích cậu, đúng không?” Giọng Lê Khả càng lúc càng nghẹn ngào: “Tớ biết cậu không thích tớ, nhưng không sao hết, tớ sẽ không làm cậu khó xử.”

“Chỉ là, cậu đừng trốn tránh tớ, nhé…”

Ngô Hiện Yêu lúng túng không thôi.

Đây không phải lần đầu có người thích cô. Nhưng lần nào cũng thế, trước khi đối phương kịp tỏ tình, chỉ cần cô âm thầm lộ rõ thái độ cự tuyệt là y như rằng họ sẽ ủ rũ và biết điều dừng lại.

Vì thế, cô áp dụng cách cũ.

Nhưng ngặt nỗi, Lê Khả khác hẳn so với những chàng trai trước đó.

Từ trước đến giờ, cậu chưa từng làm ra bất kì hành động nào khiến cô phải khó xử.

Ngô Hiện Yêu vẫn rất thích có Lê Khả làm bạn bè.

Nhưng Lê Khả lại ăn nói khép nép, dằn xuống thương tâm, chỉ có hy vọng nho nhỏ là cô đừng trốn tránh.

Cô không nỡ lòng cự tuyệt…

Ngô Hiện Yêu gượng gạo gật đầu: “Cậu đừng thích tớ nữa. Không phải chúng ta làm bạn bè khá tốt đó sao.”

“Được, chỉ cần cậu không tránh mặt tớ, làm bạn bè cũng được.” Dù cho mặt đã tái nhợt, Lê Khả vẫn cố gắng nhoẻn khoé miệng, đồng ý với Ngô Hiện Yêu.

Và rồi, cậu buông tay, đợi cho Ngô Hiện Yêu đi khuất thì lập tức ngã huỵch xuống ghế.

Lê Khả nâng tay túm chặt phần áo trước ngực.

Cậu hung hăng cắn bờ môi dưới đến nỗi chẳng còn lấy tí sắc đỏ.

Đôi mắt đỏ hoe, ầng ậng nước.

Bị từ chối mất rồi.

Tại sao lại không thích?

Tại sao đã cứu tớ, lại không thích tớ thế? Lê Khả tự lẩm bẩm một mình.