Biện pháp thứ nhất: Đơn giản và trực tiếp, đi tìm giáo viên chủ nhiệm để yêu cầu đổi chỗ.
Ngày hôm sau, hiếm hoi được một hôm dậy sớm, Ngô Hiện Yêu canh đúng giờ nghỉ giải lao giữa tiết một để chạy xuống văn phòng.
Cô lặng lẽ tiến vào văn phòng của Lý Bằng, đối diện với cái nhìn khó hiểu của ông thì trước hết cẩn thận đóng cửa lại, sau đó đứng trước bàn làm việc: “Dạ thầy, em có thể đổi chỗ ngồi được không?”
Vừa nghe ra đó là chuyện cũ rích, ông chán nản liếc Ngô Hiện Yêu, cúi đầu tiếp tục xử lý công việc: “Em muốn đổi chỗ nào? Vóc dáng em khá cao, ngồi cuối lớp được rồi. Ngồi cùng bàn với em còn có thủ khoa của khối, Lê Khả không giảng bài giúp em à.”
Ngô Hiện Yêu lờ đi thái độ bất mãn của ông, mỉm cười lấy lòng: “Ôi trời, Lê Khả học tốt như vậy, em ngại làm phiền cậu ấy lắm. Chỗ ngồi hiện tại sát góc quá, mà đi học thì lại nhìn bảng đen, em cảm giác như mắt mình muốn lé tới nơi vậy.”
Lý Bằng cười như không cười, ngẩng đầu, nói: “Hay lắm, em còn biết mắt lé cơ đấy. Được rồi, em về đi. Bài kiểm tra cuối tháng sau nếu em xếp hạng cao thì thầy sẽ đổi chỗ cho em. Ngày nào mà cũng có học sinh đến đây xin đổi chỗ thì chắc lớp lộn xộn lên mất.”
“Đừng mà thầy, tháng sau em nhất định được điểm cao. Thầy đổi chỗ cho em trước đi.” Vừa nghe còn phải đợi tới đợt thi tháng sau, Ngô Hiện Yêu bắt đầu mè nheo.
“Em về đi, về học nhanh lên, đừng có vì chuyện này mà ngày nào cũng tới làm phiền thầy.” Lý Bằng cúi đầu, xua tay tiễn khách, không mảy may dao động.
Thầy Lý Bằng một hai không phản ứng cô, Ngô Hiện Yêu cảm thấy mọi chuyện đã đến hồi bế tắc.
Cô ủ rũ, chán nản đi ra ngoài.
Mở cửa, thấy Lê Khả đang đứng chình ình, cô kinh hoảng ngay tức khắc, tới mức phải đỡ lấy cửa và lùi lại nửa bước.
Không biết Lê Khả có nghe thấy không.
Mà cô cũng không có tâm tình đi tìm hiểu. Sau tiết thể dục hôm ấy, cô không có cách nào nhìn thẳng vào mắt Lê Khả.
Gật đầu chào hỏi cậu xong, cô chạy trối chết về lớp.
Lê Khả tới văn phòng là để giao bài tập thu được cho Lý Bằng.
Ở trước cửa văn phòng, còn chưa gõ cửa, cậu đã nghe được giọng nói của Ngô Hiện Yêu.
Quá dễ dàng để phân biệt giọng nói của Ngô Hiện Yêu, vì âm thanh này đã xuất hiện trong giấc mơ vô số lần, nên chỉ trong khoảnh khắc, cậu nhận ra ngay.
Biết là không nên đứng nghe lén ở cửa, nhưng thật sự cậu không nhấc nổi chân.
Cứ thế, cậu chìm đắm trong âm sắc trong trẻo của Ngô Hiện Yêu đến mê mẩn.
Lâu lắm rồi cậu không được nghe thấy tiếng nói rõ ràng của Ngô Hiện Yêu.
Tuy rằng đứt quãng, nhưng Lê Khả vẫn nghe rõ mồn một nguyên nhân Ngô Hiện Yêu tới tìm Lý Bằng.
Cô muốn tránh xa cậu.
Đây là trọng điểm Lê Khả bắt được.
Hung hăng nắm chặt sách bài tập trong tay, cậu dùng sức đến nỗi ngón tay trắng bệch và quyển vở bị lõm vào.
Nhưng Lê Khả vẫn cảm thấy không nhằm nhò.
Cậu bức thiết cần phải dùng lực để phát tiết ứ nghẹn đầy áp lực và đau đớn trong lòng.
Vì sao,
Rõ ràng tớ làm bộ không phát hiện sự xa cách của cậu,
Rõ ràng tớ làm bộ yên lặng, thuận theo mong muốn của cậu,
Rõ ràng tớ nghe lời cậu đến thế…
Mà tại sao cậu vẫn muốn rời khỏi tớ?
Trong giây phút ngắn ngủi, thâm tâm Lê Khả như có cuồng phong bão tố thét gào.
Thậm chí, cậu còn có xúc động vọt vào,
Nói với Ngô Hiện Yêu,
Rằng dẫu cho không ngồi cùng bàn,
Cô cũng sẽ không thể tránh né cậu hoàn toàn,
May mắn là Lý Bằng đã từ chối, nhưng Ngô Hiện Yêu lại bất mãn, năn nỉ ỉ ôi.
Bên ngoài cửa, bỗng dưng giọng điệu nũng nịu của Ngô Hiện Yêu mà Lê Khả hằng muốn nghe đột nhiên trở nên chói tai quá thể.
Mỗi một chữ nhả ra từ miệng cô hệt như một con dao cùn,