Ôm một tâm tình kích động, lần đầu tiên trong cuộc đời Ngô Hiện Yêu phá lệ mong chờ thầy giáo nhanh nhanh công bố kết quả.
Chỉ cần một người, chỉ cần tiến bộ hơn một người là cô có thể đổi chỗ ngay, đồng nghĩa với việc có thể tránh tiếp xúc với Lê Khả lên đến tám mươi phần trăm.
Dưới cái nhìn đặc biệt nhiệt tình và chăm chú của Ngô Hiện Yêu, đứng trên bục giảng, Lý Bằng gật gù vui vẻ. Nhìn xem, nhìn xem, học sinh thật biết nỗ lực, chỉ cần còn muốn học thì chắc chắn vẫn không muộn.
Tinh thần không yên còn có Lê Khả, khoảnh khắc nhìn đề thi cuối tháng, cậu liền biết Ngô Hiện Yêu tuyệt đối không thể có thứ hạng cao, nhưng chỉ cần còn tồn tại biến số, dù cho một phần vạn, cậu vẫn sợ hãi không thôi.
Đến khi nhìn thấy dáng vẻ thấp thỏm của Ngô Hiện Yêu, tinh thần háo hức vì đến cuối tuần có thể gặp cô của Lê Khả bị dập tắt.
Nhận được bài thi, nét vui vẻ trên mặt Ngô Hiện Yêu cứng đờ.
Sao lại thế này??
Sao lại bị rớt hai hạng!
Phải mất hai tiết đầu tiên, Ngô Hiện Yêu mới chấp nhận sự thật rằng bản thân phải tiếp tục ngồi cùng bàn với Lê Khả, và bắt đầu sửa đề.
Không biết phải chăng xuất hiện ảo giác, Ngô Hiện Yêu cảm thấy lời nói của mình vẫn còn chút trọng lượng.
Cô không thấy Lê Khả mang đồ tới nữa, ngoại trừ những lúc chợp mắt và thỉnh thoảng cảm nhận được tầm mắt như có như không, hai người dường như khôi phục trở về mối quan hệ bạn cùng bàn đơn thuần.
Đối với kết quả này, Ngô Hiện Yêu cực kỳ vừa lòng, nếu bài thi cuối tháng vào những đợt kế tiếp có thể cao điểm thì càng vẹn toàn.
Ngô Hiện Yêu không biết dạo này bản thân bị làm sao, cứ mãi phập phồng với thứ hạng. Kết quả thi cuối tháng thất thường, nhưng những bài kiểm tra nhỏ trong lớp lại toàn điểm tốt.
Chẳng lẽ thật sự bởi vì thiếu hơi của Lê Khả ư? Nghĩ vậy, Ngô Hiện Yêu trừng trộ với Vương Khải Văn.
Cái đồ vô dụng này!
Vương Khải Văn: ????
Kết thúc đợt thi cuối tháng thứ hai, Ngô Hiện Yêu không còn tìm Lê Khả hỏi đề, ngay cả những câu hỏi trọng tâm do cậu soạn ra thì cô đều Vương Khải Văn thuật lại.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cao nhất kết thúc.
Bị cha từ chối cho tiền đi xem biểu diễn, Ngô Hiện Yêu quyết tâm làm thêm trong kì nghỉ hè để tự thân tự lực kiếm tiền đi xem idol.
Lựa chọn đầu tiên của cô là đi làm công trong võ quán, nhưng nơi đây đã tuyển được nhân viên vào kì nghỉ trước, thành thử vào tuần thứ hai của kì nghỉ, Ngô Hiện Yêu quyết định làm người phục vụ ở một tiệm cà phê.
Làm công tuy là khá nặng nhọc, nhưng bọn Giang Hà luôn tìm đến đây những lúc rỗi rảnh nên ngày ngày trôi qua tương đối nhẹ nhàng và thoải mái.
Vào mấy ngày cuối cùng của kì nghỉ hè, nhóm Giang Hà lại ghé vào tiệm như thường lệ.
Trong tiệm hiện không có khách. Giang Hà dựa vào quầy bar, còn Ngô Hiện Yêu thì đứng bên trong, đưa mắt nhìn một đám người vui đùa ầm ĩ vây quanh trước một cái bàn.
Giang Hà mào đầu: “Cậu làm hoà với tên ngồi cùng bàn rồi à?”
Ngô Hiện Yêu nghi hoặc trông lại: “Nói vậy là có ý gì?”
Theo sát từng biểu cảm trên mặt của Ngô Hiện Yêu, phát hiện đúng là cô chỉ đơn thuần nghi hoặc thì Giang Hà mới cười tủm tỉm, mắt cong lên, nâng ly nước trong tay rồi nhấm nháp, thu hồi tầm mắt: “Không có gì, tuỳ tiện hỏi thôi.”
“Nhàm chán dữ ha.” Ngô Hiện Yêu trợn trắng mắt.
Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của cô nên Giang Hà muốn đến để cùng đi về. Những người khác trước tiên đi nhà ăn, Ngô Hiện Yêu thì thay đồng phục, nhận lấy tiền lương rồi cười giả lả, nói lời cảm ơn với bà chủ quán, sau cùng mới ra khỏi cửa.
Đứng dựa ở góc tường, Giang Hà đang hút thuốc trong khi đợi Ngô Hiện Yêu, thấy cô ra tới thì dập tắt điếu thuốc đã cháy một nửa, tay móc ra một viên kẹo cao su ném vào trong miệng nhai vài cái mới ló đầu ra.
Thấy Giang Hà đi ra từ trong một góc xó xỉnh, Ngô Hiện Yêu vươn đầu để sát vào cổ Giang Hà, mũi khẽ nhíu để ngửi. Bởi vì cô bất chợt tiếp cận nên Giang Hà khựng người giây lát, nắm tay đặt trong túi quần siết chặt một chút.
Quả nhiên ngửi được mùi khói.
Không để bụng khoảng cách sát rạt giữa cả hai, Ngô Hiện Yêu cười lạnh, dợm mở miệng trào phúng đôi câu rằng hút thuốc sẽ bị bệnh liệt dương thì lại thấy Giang Hà nhìn ra đằng sau cô, sự vui vẻ tắt ngúm trên gương mặt cậu. Ngô Hiện Yêu quay đầu để lần theo tầm mắt cậu, nhưng lại bị Giang Hà túm chặt lấy cổ tay rồi đẩy về phía trước.
Ngô Hiện Yêu lảo đảo hai bước, bất mãn nhìn Giang Hà, nhân lúc cậu không chú ý thì quay phắt đầu.
Chỉ là một nam sinh có vóc dáng cao ráo đang nhanh chóng đẩy cửa tiến vào trong tiệm.
Ngô Hiện Yêu cảm giác nam sinh rất quen mắt, nhưng không tài nào nghĩ ra tên khác phái nào giống cậu ta, hơn nữa tốc độ của người nọ rất nhanh, chớp mắt giây lát đã không thấy tăm hơi.
Ngô Hiện Yêu chần chờ dời mắt, mà tay Giang Hà cũng vừa lúc vặn đầu cô trở về.
Thoáng nhìn ra phía sau giây lát, quay đầu lại là lúc Giang Hà nhận được một cái nhìn hài hước của Ngô Hiện Yêu. Cậu bật cười: “Ánh mắt đáng khinh gì đấy.” Vừa nói, cậu vừa thuận tay quàng vai Ngô Hiện Yêu cứ như là hai người anh em tốt.
Ngô Hiện Yêu còn đắm chìm trong tưởng tượng, huých nhẹ bụng Giang Hà: “Thấy ai vậy, khẩn trương cỡ đó. Hừm… Bạn gái cũ hả?”
Giang Hà bất lực trước khuôn mặt cười gian xảo của Ngô Hiện Yêu, đáp: “Bạn trai cũ được chưa. Đi nhanh, bọn mập mạp tới nơi rồi đó.”