“Lê Khả, bạn cùng bàn mới của mày hồi sơ trung nổi lắm, mấy cô gái nhỏ ai cũng thích. Bị nữ sinh mình thích thầm từ chối, còn bị cười nhạo không bằng một cọng tóc của Lê Khả, tức quá quá nên thằng đó mới tìm người đánh cậu ta.” Giang Hà tủm tỉm giải thích.
“Cậu ta bị đánh tao biết, tao không quan tâm nguyên nhân. Mày nói thẳng trọng điểm đi, tao bị thôi học là sao? Rồi cái gì mà chị đại nữa?” Ngô Hiện Yêu sốt ruột cắt ngang.
Giang Hà cười, nói: “Còn không phải một chân của mày quật ngã thằng kia à. Sau đó người ta đồn ầm lên, học tỷ(*) dũng mãnh khối cao trung yêu thầm tiểu học đệ(*) Lê Khả tiếng tốt vang xa. Vì cứu đàn em nên tẩn cho hổ mập, ý chỉ tên to con ấy, một trận ra trò. Kết quả bị thôi học, thâm tàng công dữ danh(*)”
Học tỷ (*): nữ sinh lớp/khoá trên
Học đệ (*): nam sinh lớp/khoá dưới
Thâm tàng công dữ danh (*): 深藏功与名, là triết lý Đạo gia, nghĩa đen là không tiết lộ tài hoa và công danh của mình. Nghĩa bóng là để hình dung những người làm chuyện tốt, nhưng lại che giấu danh tính, không muốn người ta biết mình làm.
Cái quỷ gì vậy. Lời đồn thật đáng sợ.
Lúc ấy Lê Khả bị đánh thành cái dạng đó, chị đây lo cắm đầu trèo tường, mặt cũng chưa thấy đâu nhé.
Đệt, có khi nào Lê Khả nghĩ rằng mình yêu thầm cậu ta không?
Suy diễn đủ điều, Ngộ Hiện Yêu với một cái đầu hỗn độn trở về lớp. Thấy Lê Khả cười tươi với mình, áp lực tâm lý tăng lên vùn vụt, cô bèn quay đầu rời khỏi.
Tận mắt thấy Ngô Hiện Yêu liếc mình một cái rồi bỏ đi, đôi mắt Lê Khả tức khắc tối sầm. Tươi cười xán lạn nơi khoé môi cũng mím thành đường thẳng băng.
Rối rắm mãi, đến khi chuông học ngân vang, Ngô Hiện Yêu mới bất đắc dĩ vác một khuôn mặt u sầu quay về.
Cả tiết cô đều cố gắng né tránh tiếp xúc chính diện với Lê Khả. Dù biết chuyện này không trách cậu được, nhưng cô vẫn không khống chế được bản thân giận chó đánh mèo. Không nói đến việc ở lại lớp tại cậu ta, quan trọng là những lời đồn mất mặt bị bàn tán kia, cứ nghĩ đến là Ngô Hiện Yêu lại có suy nghĩ trèo tường lần nữa ngã chết quách đi cho rồi.
Mãi đến chạng vạng, cô mới bình phục tâm tình, tự nhủ chắc là người khác không biết chị đại uy vũ kia là mình đâu.
Cô cứ tự an ủi đến tiết tự học buổi tối. Lúc này, Lê Khả nghiêng đầu, cẩn thận quan sát cô, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Ngô Hiện Yêu vờ như không thấy. Qua mười phút nữa, rốt cuộc Lê Khả kìm nén không nổi, ngữ điệu dịu dàng, mở miệng thử thăm dò: “Hình như cậu không vui?”
“Gì? Có hả? Tôi vui lắm mà.” Tạm dừng một giây, đảm bảo trên mặt treo một nụ cười giả tạo, Ngô Hiện Yêu mới ngẩng đầu nhìn Lê Khả.
Cảm thấy cô trả lời có lệ, tươi cười trên mặt Lê Khả vụt tắt. Thoáng nhìn Ngô Hiện Yêu với ánh mắt đầy tủi thân, cậu ngoảnh đầu học tiếp, không nói không rằng.
Ấy thế mà Ngô Hiện Yêu lại tự tại. Thế là ngày ngồi cùng bàn đầu tiên của cô và Lê Khả tan rã trong không vui.