Anh cầm cây bút từ tay Phó Duy Nhất, tay đối phương rất ấm áp, nhưng tay anh lại lạnh như băng.
Trong ký ức của Sầm Khuyết, trước đây mỗi lần đón sinh nhật, bố mẹ đều viết thiệp chúc mừng sinh nhật cho anh và em trai.
Sầm Khuyết dựa vào anh, im lặng một lát mới nói:
– Vậy cả ngày hôm nay em đi đâu?
Thường là những câu chúc hi vọng bọn họ có thể trưởng thành bình an.
Sầm Khuyết giơ chiếc hộp trong tay nói:
Bên ngoài ô cửa kính, thành phố sau trận tuyết rơi thật sạch sẽ và xinh đẹp.
Khi còn nhỏ không cảm thấy gì, lớn lên rồi mới biết trưởng thành bình an là một chuyện chẳng hề dễ dàng.
Ngồi trên trạm tàu hỏa người đến người đi, Diệp Miễn chợt bật cười.
– Diệp Miễn. – Sầm Khuyết áp mặt mình lên cần cổ hắn, cười cười nói – Em muốn bàn với anh một chuyện.
May sao hai người họ đều trưởng thành rồi.
Hắn nghĩ rằng sau này mỗi ngày đều có thể đưa đón Sầm Khuyết đi làm, dù sao nếu như xuất phát từ nhà hắn, đường hắn đi làm vừa hay ngang qua cửa hàng của Sầm Khuyết.
Lúc viết thiệp chúc mừng sinh nhật, Phó Duy Nhất viết một dòng trước, sau đó hỏi Sầm Khuyết:
Diệp Miễn nhìn giờ, ôm bó hoa trên xe về nhà.
Lời tác giả: (Cái này trên TG không có, nhưng khi mình đi tìm raw phần (Chương 77-82) vì trên TG bị xóa do có từ ngữ nhạy cảm thì tình cờ thấy được, thấy cũng hay hay nên đăng cho mọi người đọc)
Diệp Miễn cười nói:
– Anh có muốn viết gì không?
Tuyết rơi, đường trơn.
Diệp Miễn bước vào, khẽ cắn tai Sầm Khuyết hỏi:
Sầm Khuyết suy nghĩ, anh thực sự mong rằng mình có thể viết và nói ra những dòng nhớ thương, cảm kích và áy náy của mình. Nhưng hiện tại, anh vẫn chỉ là một kẻ lang thang áo quần rách nát, có một công việc ổn định và người yêu, chẳng qua vẫn chưa đủ sức lực để đứng đối diện với bản thân bị giấu đi.
Đã không đi đón được người ta thì phải làm một bữa thật ngon.
Sầm Khuyết mỉm cười:
Sầm Khuyết nói:
Từ trước đến giờ, Sầm Khuyết không dám đối diện với người nhà của mình hơn là không dám đối diện với Diệp Miễn.
– Thôi, tôi không viết đâu.
Anh nghi ngờ nhìn về phía Diệp Miễn, bất ngờ khi Diệp Miễn to gan sấn tới, hôn nhẹ lên môi anh.
– Viết đi mà, – Phó Duy Nhất nói – Viết một câu “sinh nhật vui vẻ” cũng được. Dù sao khi ấy mẹ em cũng nhận nhầm anh là anh rồi, nếu có lời chúc mừng của anh, chắc hẳn bọn họ sẽ vui lắm.
Bản thân anh không quan tâm nhiều, nhưng Diệp Miễn luôn cảm thấy nó như một cái gai đâm ngang trong tim.
Còn làm thế nào được nữa đây?
Sầm Khuyết không thể phản bác, anh cũng không thể nói ra bất cứ câu từ chối nào.
Anh tặng bánh kem cho người mình yêu, cũng mang bánh kem tới cho người nhà.
Anh cầm cây bút từ tay Phó Duy Nhất, tay đối phương rất ấm áp, nhưng tay anh lại lạnh như băng.
Không chỉ một lần hắn nhìn thấy người đàn ông đánh nhau, trên mặt mang vết bầm tím.
– Có nhớ anh không? – Diệp Miễn hỏi.
Sầm Khuyết cười:
Dòng chữ “sinh nhật vui vẻ” xiêu vẹo ngay bên dưới nét chữ phóng khoáng của Phó Duy Nhất có vẻ rất trẻ con và buồn cười.
“Chỗ cũ.” Sầm Khuyết nói, “Anh mặc thêm quần áo, đừng để bị lạnh.”
Sầm Khuyết cúi đầu nhìn chiếc bánh kem mình cầm trong tay, mỉm cười bất đắc dĩ.
Phó Duy Nhất mỉm cười nhìn dòng chữ anh viết, khẽ cười nói:
Nhưng Diệp Miễn cảm thấy dường như hai người họ đã đi qua chặng đường rất xa, trải qua rất nhiều chuyện.
– Nét chữ của anh đáng yêu thế.
Anh đưa thiệp cho Phó Duy Nhất, cố gắng che giấu sự hốt hoảng trong lòng. Ánh mắt anh nhìn tấm thiệp kia đăm đăm, nhìn theo Phó Duy Nhất bỏ nó vào trong túi đựng cà vạt.
Sầm Khuyết ngượng ngùng cười cười:
Hai người đều không nói gì, chỉ hôn môi, sau đó cởi quần áo đối phương xuống.
Mọi người đều sống rất tốt, người duy nhất không hài lòng chỉ có Diệp Miễn.
– Rất xấu.
Hắn dọn dẹp qua loa, sau đó xuống dưới tầng mua thức ăn.
Anh đưa thiệp cho Phó Duy Nhất, cố gắng che giấu sự hốt hoảng trong lòng. Ánh mắt anh nhìn tấm thiệp kia đăm đăm, nhìn theo Phó Duy Nhất bỏ nó vào trong túi đựng cà vạt.
Chăn cũng mềm mại.
Một câu “sinh nhật vui vẻ”, qua hai mươi năm mới có cơ hội nói thêm lần nữa.
– Anh không lừa em đâu. – Diệp Miễn nói – Anh lừa ai chứ sẽ không lừa em.
Lúc hai người ra khỏi khu thương mại, trời chợt đổ cơn mưa.
Sự tự ti cắm rễ trong lòng không thể tiêu trừ, anh chỉ đành liều lĩnh bước vào.
Phó Duy Nhất nói:
Diệp Miễn nói:
Diệp Miễn nghe lời đứng dậy.
– Còn nhớ lúc anh tôi mất tích chưa lâu, trời cũng đổ mưa thế này, bố tôi tới đón tôi nhưng bị tắc đường, tới nơi thì bạn học đã về gần hết rồi, còn tôi thì ngồi ở phòng bảo vệ của trường, nhìn ông ấy dầm mưa, tay cầm hai chiếc áo mưa nhỏ. Ông ấy chạy về phía phòng bảo vệ, nhìn thấy chỉ có mình tôi ngồi ở đó thì mắt chợt đỏ ửng.
Diệp Miễn gửi tin nhắn hỏi anh sao rồi, anh còn không thể đánh chữ trả lời.
Sầm Khuyết cắn răng, không để mình bật khóc.
Anh quá kém cỏi.
Mắt Phó Duy Nhất hoe đỏ, nghiêng đầu mỉm cười nhìn anh:
– Ừ. – Phó Duy Nhất lườm hắn – Nhưng không chở ông đâu, ông giỏi lắm mà? Vậy thì tự gọi xe về đi.
– Anh, hai chúng ta dầm mưa về đi.
Diệp Miễn nói:
– Gì cơ?
Diệp Miễn đứng trong gian phòng ấm áp tạm biệt với Phó Duy Nhất say ngủ. Sau đó còn chưa kịp phản ứng đã bước vào trong khe núi gió thổi rét lạnh. Nơi ấy có một người ăn mặc mỏng manh bước đi trong đêm, nhìn hắn với ánh mắt đề phòng cảnh giác.
Anh đã từng nếm rất nhiều đau khổ, thậm chí có một dạo vị giác của anh còn không cảm nhận được gì, anh chết lặng tới mức đánh mất năng lực cảm nhận người khác, cho tới khi gặp được Diệp Miễn và người nhà của mình.
– Đi thôi!
“Đúng thế.” Sầm Khuyết nói, “Anh có muốn ra ngoài ngắm tuyết không?”
Phó Duy Nhất che chiếc cà vạt mua tặng bố vào trong áo, kéo tay Sầm Khuyết, cả hai cùng lao vào màn mưa.
Mưa rất lớn, rất nhanh đã xối ướt hai người bọn họ.
Cách bọn họ không xa chính là cửa soát vé, trong lúc nói chuyện, chuyến tàu của Sầm Khuyết cũng bắt đầu soát vé.
Vào lúc này, khóc cũng không sao, bởi vì sẽ không bị phát hiện.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi, đặc biệt cảm ơn khách Vip chị Doanh Doanh đã luôn đồng hành và chữa chính tả cho đứa hậu đậu này (´。• ᵕ •。`) ♡
– Không sao, anh chỉ nghĩ tới chuyện khi hai chúng ta vừa quen nhau em còn không muốn nói chuyện với anh. Ánh mắt khi em nhìn anh cũng đáng sợ lắm, anh cứ cảm thấy như thể em muốn đánh anh đến nơi.
***
– Anh đừng đùa nữa. – Sầm Khuyết buông hắn ra, thở phào một hơi, ngồi về chỗ cũ.
Mười năm trước anh đã biết rằng mình không nên hy vọng xa vời.
Ba ngày nghỉ của Sầm Khuyết kết thúc, ngày thứ tư quản lý Từ đưa cho anh vé xuất phát đi bồi dưỡng.
“Vậy tối nay em có thể qua đây không?”
Khi anh đi, Diệp Miễn tiễn anh, hai người ngồi ở trạm tàu hỏa, dùng chiếc túi che đi bàn tay lén lút nắm chặt.
– Ừm, chúng ta đã quen nhau sắp nửa năm rồi.
Sầm Khuyết ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn, một lát sau mới trả lời:
Sầm Khuyết cũng bật cười:
Diệp Miễn nói:
***
Diệp Miễn cười, mắt hoe đỏ. Hắn bước về phía trước, nâng mặt Sầm Khuyết lên, sau đó khẽ khàng hôn lên môi đối phương trong đêm tuyết đầu mùa, ở “chốn cũ” hai người từng quen.
– Đợi khi em về chắc sẽ có tuyết rơi đấy.
Hai vị phụ huynh nhà họ Phó không dám tin nhưng cuối cùng cũng chấp nhận việc con trai cả của nhà mình cũng đồng tính.
– Viết đi mà, – Phó Duy Nhất nói – Viết một câu “sinh nhật vui vẻ” cũng được. Dù sao khi ấy mẹ em cũng nhận nhầm anh là anh rồi, nếu có lời chúc mừng của anh, chắc hẳn bọn họ sẽ vui lắm.
Sầm Khuyết nói:
Diệp Miễn đắn đo suy nghĩ, tối nay nói thế nào cũng phải giữ Sầm Khuyết lại. Cho dù không ngủ cùng nhau cũng phải nói chuyện cả đêm, bằng không khó mà giải quyết nỗi tương tư cả tháng trời của hắn.
– Ừm, chúng ta đã quen nhau sắp nửa năm rồi.
Từ cuối thu đến đầu đông, cũng may năm nay còn có thể cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa.
Nhưng mềm nhất vẫn là trái tim hai người.
Anh nhìn hai người kia, gần như đồng thời, anh và người phụ nữ có vẻ ngoài tiều tụy đều rơi nước mắt.
Mới nửa năm thôi.
– Thôi, tôi không viết đâu.
Nhưng Diệp Miễn cảm thấy dường như hai người họ đã đi qua chặng đường rất xa, trải qua rất nhiều chuyện.
Ở điểm cuối câu chuyện, thật lòng cảm ơn mỗi độc giả theo dõi, cảm ơn mỗi cô gái lượt share, bình luận, like, cảm ơn mỗi cô gái đã vui lòng tặng quà dẫu đây chỉ là bộ truyện miễn phí. Trong quá trình tiến hành, bộ truyện này rất ít người theo dõi, đã mấy lần đăng mấy tiếng đồng hồ nhưng chỉ có mấy lượt bình luận. Nhưng may sao tôi vẫn vui vẻ kết thúc nó một cách hài lòng.
Mưa rất lớn, rất nhanh đã xối ướt hai người bọn họ.
Anh tận mắt chứng kiến Sầm Khuyết thay đổi, từ một người bên rìa thành thị vừa ít nói còn suốt ngày đánh nhau với những công nhân khác, dần dần trở thành một người mềm mại đáng yêu, cũng dần dung nhập vào cuộc sống bình thường.
Rất lạnh, ngọt nhưng không ngấy.
– Diệp Miễn, – Sầm Khuyết nói – Em đã từng gặp rất nhiều người, kiểu người nào cũng có. Trước khi gặp anh, không có bất cứ ai chịu dừng lại vì em.
Diệp Miễn thích nhìn thấy anh thay đổi thế này.
Diệp Miễn có cuối tuần, Sầm Khuyết thì không có.
Ngồi trên trạm tàu hỏa người đến người đi, Diệp Miễn chợt bật cười.
(Cái này trên TG không có, nhưng khi mình đi tìm raw phần (Chương 77-82) vì trên TG bị xóa do có từ ngữ nhạy cảm thì tình cờ thấy được, thấy cũng hay hay nên đăng cho mọi người đọc)
Khi ấy, bọn họ còn chưa thân, Sầm Khuyết không nói chuyện nhiều với hắn.
– Sao thế? – Sầm Khuyết hỏi.
– Chỉ biết dỗ dành mù quáng.
***
Diệp Miễn nói:
Lần này Sầm Khuyết sững người.
Có lẽ cả đời này hắn sẽ chẳng thể nào quên được những đêm ấy.
– Không sao, anh chỉ nghĩ tới chuyện khi hai chúng ta vừa quen nhau em còn không muốn nói chuyện với anh. Ánh mắt khi em nhìn anh cũng đáng sợ lắm, anh cứ cảm thấy như thể em muốn đánh anh đến nơi.
Sầm Khuyết cũng bật cười:
– Nhưng bây giờ nghĩ thì tuyết đúng là có vị của kem bơ. – Diệp Miễn nghiêng người nhìn Sầm Khuyết, ghé lại gần, nhân lúc anh không chú ý, khẽ liếm chóp mũi anh – Là vị của em.
– Vậy à, em không nhớ.
Không nhớ thì tốt.
Diệp Miễn đau lòng anh, anh lại cười an ủi Diệp Miễn:
Không nhớ thì tốt.
– Gì cơ?
Không nhớ nữa chứng minh những ngày tháng hiện tại khiến anh rất hài lòng.
– Nét chữ của anh đáng yêu thế.
Sầm Khuyết không hiểu rốt cuộc câu nói “tặng em cho anh nhé” của Diệp Miễn có hàm nghĩa gì, nhưng cho dù mang hàm nghĩa nào, anh cũng sẽ gật đầu đồng ý.
Diệp Miễn nói:
– Đây chính là cảm nhận của em, cảm nhận của em là chỉ quan tâm đến cảm nhận của anh, người khác có nhìn em hay không cũng không quan trọng.
– Khi ấy anh không biết tại sao mình lại luôn nhớ đến em, cũng không có số điện thoại liên lạc, muốn tìm em cũng chỉ còn cách tới cửa hàng tiện lợi đợi. May thì em sẽ tới, không may thì chỉ đành ngồi đó cho muỗi ăn thịt.
Tối nay, Diệp Miễn ôm anh, cùng nhau chui vào ổ chăn ấm áp.
Sầm Khuyết nắm chặt bàn tay hắn.
Anh đột ngột buông tay Diệp Miễn ra, đứng thẳng người dậy.
Diệp Miễn quay sang nhìn anh:
Sầm Khuyết nghĩ cả một tháng, đã đưa ra vô số giả thiết, cùng lắm thì bị đánh trở về nguyên hình.
– Khi ấy em đang nghĩ điều gì? Em thấy anh là người thế nào?
– Sao mặt hằm hằm thế, ai nợ tiền ông à?
Diệp Miễn rất muốn phỉ nhổ anh ta da mặt dày, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng được, lừa người ta ra ngoài rồi sau đó lừa người ta tới nhà mình cũng không khó, dù sao chính Sầm Khuyết đã nói sẽ ở bên nhau cả đời.
Sầm Khuyết ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn, một lát sau mới trả lời:
– Làm gì có chuyện ấy.
– Sợ hãi.
Sầm Khuyết ngượng ngùng cười cười:
– Sợ hãi ư?
– Đúng thế, – Sầm Khuyết nói – Em sợ bản thân mình dây dưa gì với anh. Bởi vì em biết, người như em không thể làm bạn cùng anh được.
Hắn chạy bộ về mua bữa sáng cho ngày hôm sau, bỗng có một người đàn ông mặc áo đen mở cửa bước vào.
Diệp Miễn cau mày.
Vị máu tanh khiến Sầm Khuyết muốn khóc, anh dùng sức như vậy, nhưng Diệp Miễn không kêu một tiếng để mặc anh dày vò.
– Diệp Miễn, – Sầm Khuyết nói – Em đã từng gặp rất nhiều người, kiểu người nào cũng có. Trước khi gặp anh, không có bất cứ ai chịu dừng lại vì em.
Sau đó, câu chuyện của tất cả mọi người đều có một kết cục viên mãn.
Diệp Miễn nhìn anh cười:
Anh đột ngột buông tay Diệp Miễn ra, đứng thẳng người dậy.
Sầm Khuyết nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính, nhìn lâu rồi, thậm chí còn không chắc chắn người trong kính có phải mình hay không.
“Vậy thì ở lại qua đêm.”
Khi còn nhỏ không cảm thấy gì, lớn lên rồi mới biết trưởng thành bình an là một chuyện chẳng hề dễ dàng.
Diệp Miễn ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Duy Nhất không nói gì, chỉ gửi cho Sầm Khuyết một tấm ảnh.
Sầm Khuyết cười anh:
Sầm Khuyết mỉm cười nhìn anh:
– Có thể đứng lên một chút không?
– Còn gì nữa?
Diệp Miễn nghe lời đứng dậy.
Sầm Khuyết không có ở đây, Diệp Miễn cảm thấy rất trống vắng, cả ngày đều kiếm việc làm cho mình.
Sầm Khuyết bước lên ôm anh một cái.
Hắn nhìn bó hồng lớn mà mình đã mua dành riêng cho Sầm Khuyết trên ghế phụ, ảo tưởng về hình ảnh đưa đón lãng mạn đã tan thành bọt biển.
– Diệp Miễn. – Sầm Khuyết áp mặt mình lên cần cổ hắn, cười cười nói – Em muốn bàn với anh một chuyện.
“Vẫn chưa.” Diệp Miễn thất vọng đóng cửa vào, khẽ hỏi, “Em đang ở đâu?”
Diệp Miễn kinh ngạc khi Sầm Khuyết chủ động như vậy, hắn ôm đối phương, nhẹ nhàng đáp lại:
Diệp Miễn ngẩng đầu nhìn anh.
– Đi thôi!
– Em nói đi.
Khi mở mắt ra, Sầm Khuyết đang nằm trong lòng Diệp Miễn. Tối qua quên mất không kéo rèm cửa, bây giờ ánh sáng ngoài kia đua nhau chiếu rọi vào.
Hắn mua xe, nhưng rất ít khi sử dụng bởi vì vốn định ở chung với Phó Tu Kiệt, mỗi ngày đều có thể đưa đón anh đi làm. Vậy mà sau khi Phó Tu Kiệt nhận gia đình, người ta chuyển về nhà ở luôn.
– Chờ khi nào em về, em sẽ làm một chiếc bánh kem tặng anh. Dùng chiếc bánh kem độc nhất vô nhị để đổi lấy một đời bên em, được không?