Diệp Miễn đợi tới tận hơn mười giờ mới nhận được điện thoại của Sầm Khuyết. Khi ấy hắn đã cầm bó hoa kia ngồi trên sofa đếm: “Đợi được cậu ấy, không đợi được cậu ấy, đợi được cậu ấy…”
Trên thế gian này được mấy ai thực sự không quan tâm tới ánh mắt của người ngoài?
Rất nhiều bạn học đều có một chút nền tảng căn bản, chỉ có mình Sầm Khuyết không biết gì hết.
Và rồi hắn đợi được Sầm Khuyết.
Bắt đầu từ ngày thứ ba sau khi Sầm Khuyết đi, vì muốn thỏa mãn nỗi lòng mà lại không muốn làm phiền tới Sầm Khuyết, tối đến Diệp Miễn gọi video cho Sầm Khuyết, bảo anh không cần phải nói chuyện, để hắn nhìn anh học tập là được rồi.
Nghe có vẻ như Sầm Khuyết đang ở bên ngoài, Diệp Miễn vừa nói chuyện với anh vừa chạy ra ngoài.
“Anh chưa ngủ đấy chứ?” Sầm Khuyết hỏi.
– Khi ấy anh không biết tại sao mình lại luôn nhớ đến em, cũng không có số điện thoại liên lạc, muốn tìm em cũng chỉ còn cách tới cửa hàng tiện lợi đợi. May thì em sẽ tới, không may thì chỉ đành ngồi đó cho muỗi ăn thịt.
Chưa từng yêu đương, cũng chưa từng ở chung với ai, cùng lắm thì Phó Duy Nhất chạy tới miễn cường ở chung mấy ngày.
Diệp Miễn mong chờ mở cửa ra có thể nhìn thấy đối phương đứng trước mặt mình, nhưng khi mở ra, bên ngoài lại trống không.
Chuyện trên thế gian này khó nắm bắt như vậy đấy. Chẳng ai ngờ rằng, Diệp Miễn từng một lòng với Phó Duy Nhất, hiện tại lại giao trái tim mình vào tay anh trai của anh ta.
“Vẫn chưa.” Diệp Miễn thất vọng đóng cửa vào, khẽ hỏi, “Em đang ở đâu?”
Mỗi một ngày, mỗi một người đều suy nghĩ những vấn đề khác nhau.
Sầm Khuyết mỉm cười, ngừng một lát mới nói:
Ba người đứng chung với nhau, không cần hỏi cũng biết đó là người một nhà.
“Bên ngoài có tuyết rơi rồi.”
Ba ngày nghỉ của Sầm Khuyết kết thúc, ngày thứ tư quản lý Từ đưa cho anh vé xuất phát đi bồi dưỡng.
– Bởi vì anh của ông muốn yêu đương cùng tôi hơn. – Diệp Miễn đắc ý – Cậu ấy còn tỏ tình với tôi này.
Thành phố nơi bọn họ đang sống cũng không thể coi như vùng phía Bắc Trung Quốc, nhưng mỗi năm tuyết đều đều đến rất sớm.
– Vâng.
Diệp Miễn đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra, nhìn thấy những bông tuyết khẽ bay dưới đèn đường.
Cảm ơn các bạn, tạm biệt nhé!
“Trận tuyết đầu tiên của năm nay nhỉ.”
Nhưng đối với người nhà, Sầm Khuyết lo lắng nhiều hơn.
Hai người nhìn nhau, Sầm Khuyết hỏi:
Sầm Khuyết suy nghĩ, anh thực sự mong rằng mình có thể viết và nói ra những dòng nhớ thương, cảm kích và áy náy của mình. Nhưng hiện tại, anh vẫn chỉ là một kẻ lang thang áo quần rách nát, có một công việc ổn định và người yêu, chẳng qua vẫn chưa đủ sức lực để đứng đối diện với bản thân bị giấu đi.
“Đúng thế.” Sầm Khuyết nói, “Anh có muốn ra ngoài ngắm tuyết không?”
– Anh, em tới rồi đây.
Diệp Miễn sững người: “Em đến rồi à?”
Diệp Miễn đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra, nhìn thấy những bông tuyết khẽ bay dưới đèn đường.
“Chỗ cũ.” Sầm Khuyết nói, “Anh mặc thêm quần áo, đừng để bị lạnh.”
– Ông. – Phó Duy Nhất nói – Sao ông không cho tôi tiễn anh ấy.
Chiếc bánh kem trên tay Diệp Miễn cũng phủ một lớp tuyết mỏng, anh liếm tuyết, nói:
Sầm Khuyết kinh ngạc ngẩng lên nhìn hắn.
Tuyết rơi, đường trơn.
Những chiếc xe qua đường đều đi rất chậm.
Hắn vẫn là cấp dưới của Đào Cẩn, vẫn bị sếp mình ghen tuông vô lý.
Một tháng không gặp.
Trước đây Sầm Khuyết nói với Diệp Miễn rằng mình rất ngốc, không biết biểu đạt, bây giờ Diệp Miễn rất muốn phản bác anh.
– Đây là chiếc bánh kem ngon nhất anh được ăn từ bé tới giờ.
Là tận một tháng.
Tôi rất thích kết cục này, mặc dù tất cả đều trở về sinh hoạt bình thường nhất, nhưng kỳ thực cuộc sống bình thường mới là thứ đáng quý nhất.
Từ cuối thu đến đầu đông, cũng may năm nay còn có thể cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa.
– Diệp Miễn, em muốn về nhà.
Diệp Miễn biết rõ “chỗ cũ” Sầm Khuyết nhắc tới là ở đâu.
Có lẽ cả đời này hắn sẽ chẳng thể nào quên được những đêm ấy.
“Con có một người bạn tên Sầm Khuyết, thời gian trước anh ấy đi học làm bánh kem, giờ mới về, anh ấy nói muốn tặng cho bố mẹ một cái, bố mẹ có muốn gặp mặt anh ấy không?”
Hắn chạy bộ về mua bữa sáng cho ngày hôm sau, bỗng có một người đàn ông mặc áo đen mở cửa bước vào.
Vẫn câu cũ: Có duyên xin hẹn gặp lại các bạn ở những câu chuyện dễ thương tiếp theo.
Hắn bước từ xa tới, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên bậc thang nghe bài hát phát ra từ quán cà phê đối diện.
Sầm Khuyết khẽ há miệng, hơi thở trở nên nặng nề. Anh mở mắt ra, vươn hai tay nâng mặt Diệp Miễn lên, cắn lên môi đối phương.
Không chỉ một lần hắn nhìn thấy người đàn ông đánh nhau, trên mặt mang vết bầm tím.
Thấy đối phương cố gắng như vậy, đôi khi Diệp Miễn cũng hổ thẹnn, hắn cảm thấy cả ngày mình đều nghĩ tới việc yêu đương chứ không làm ăn gì hết.
– Có ngon không?
Hắn mua một lon bia, hai người ngồi đó chia nhau uống.
Khi ấy, bọn họ còn chưa thân, Sầm Khuyết không nói chuyện nhiều với hắn.
Nửa năm qua, bọn họ đã yêu nhau.
Chuyện trên thế gian này khó nắm bắt như vậy đấy. Chẳng ai ngờ rằng, Diệp Miễn từng một lòng với Phó Duy Nhất, hiện tại lại giao trái tim mình vào tay anh trai của anh ta.
Hai con người hoàn toàn khác nhau, hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Cho dù anh đã cố gắng một phen thì cuối cùng cũng chỉ cho ra được thứ này.
Diệp Miễn đứng trong gian phòng ấm áp tạm biệt với Phó Duy Nhất say ngủ. Sau đó còn chưa kịp phản ứng đã bước vào trong khe núi gió thổi rét lạnh. Nơi ấy có một người ăn mặc mỏng manh bước đi trong đêm, nhìn hắn với ánh mắt đề phòng cảnh giác.
***
Anh không có gì hết, chỉ có mỗi dũng khí chần chừ không dám mang ra.
Hắn sẽ không đánh giá những thứ mình đã bỏ ra có xứng hay không, hắn chỉ muốn nói, bây giờ hắn cảm thấy thực sự rất may mắn.
Sầm Khuyết đứng ở đó, bị những hành khách qua đường đụng vai giẫm chân, nhưng anh vẫn cười, và rồi mím môi, xoay người đi về phía cửa soát vé.
Khi chạy tới cửa hàng tiện lợi, gió rét len lỏi qua ống quần, nhưng Diệp Miễn chẳng cảm thấy lạnh tí nào.
Đào Cẩn đã có một kế hoạch tỉ mỉ, chỉ đợi Sầm Khuyết về là sẽ thực hiện ngay, nói rằng trong thời gian ngắn chắc chắn Sầm Khuyết sẽ chuyển khỏi nhà anh ta, còn về chuyện có chuyển tới nhà Diệp Miễn không thì Đào Cẩn không quan tâm.
Tay Sầm Khuyết vừa mới buông, lại bị nắm chặt lấy.
Trái tim hắn đập rất nhanh, tràn ngập chờ mong.
Sầm Khuyết ngồi ở đó, bởi vì căng thẳng mà không đứng được dậy.
Sầm Khuyết đứng dưới ánh đèn đường, mặc chiếc áo lông vũ mới mua dày dặn ấm áp, một tay đút vào túi áo, tay kia xách hộp.
Anh tận mắt chứng kiến Sầm Khuyết thay đổi, từ một người bên rìa thành thị vừa ít nói còn suốt ngày đánh nhau với những công nhân khác, dần dần trở thành một người mềm mại đáng yêu, cũng dần dung nhập vào cuộc sống bình thường.
Gần tới chỗ anh, Diệp Miễn chạy chậm dần, mỉm cười đứng trước mặt Sầm Khuyết.
– Có nhớ anh không? – Diệp Miễn hỏi.
Hắn sẽ không đánh giá những thứ mình đã bỏ ra có xứng hay không, hắn chỉ muốn nói, bây giờ hắn cảm thấy thực sự rất may mắn.
Sầm Khuyết mỉm cười nhìn anh:
Diệp Miễn thích nhìn thấy anh thay đổi thế này.
– Xin lỗi anh.
– Gì cơ?
Phó Duy Nhất mỉm cười nhìn dòng chữ anh viết, khẽ cười nói:
– Em đã về đây từ sáng rồi.
***
Diệp Miễn đứng ngây ra tại đó, dở khóc dở cười:
– Vậy cả ngày hôm nay em đi đâu?
Sầm Khuyết giơ chiếc hộp trong tay nói:
– Bánh kem độc nhất vô nhị, em tới để đổi với anh.
***
Bọn họ đứng dưới bầu trời tuyết trắng, dưới ánh đèn đường màu cam ấm áp, đứng trong ánh mắt của đối phương, Sầm Khuyết hỏi:
– Anh còn nhớ ước định của hai chúng ta không?
Lúc hai người ra khỏi khu thương mại, trời chợt đổ cơn mưa.
Còn nhớ.
Trước khi tới đây, Diệp Miễn nói có nên mua một bộ quần áo mới ra dáng không, nhưng Sầm Khuyết từ chối, Sầm Khuyết bảo với hắn:
Diệp Miễn cười, mắt hoe đỏ. Hắn bước về phía trước, nâng mặt Sầm Khuyết lên, sau đó khẽ khàng hôn lên môi đối phương trong đêm tuyết đầu mùa, ở “chốn cũ” hai người từng quen.
Chuyện vốn dĩ đã quen rồi, kết quả khoảng thời gian này hắn càng ngày càng trở nên “yếu đuối”. Sầm Khuyết vừa đi, dường như thế giới mất đi một nửa. Nhưng vấn đề ở chỗ Sầm Khuyết còn chưa từng sống chung với hắn.
Hắn ghé bên tai Sầm Khuyết, nói nhỏ:
Tối hôm qua gia tăng lượng vận động khiến Diệp Miễn ngủ mãi cho tới trưa mới mở mắt ra, hắn mơ màng, vô thức trở mình.
– Em chính là bánh kem độc nhất vô nhị, tặng em cho anh nhé.
Sầm Khuyết thông qua Phó Duy Nhất để mời bố mẹ đến buổi gặp mặt này.