Phó Duy Nhất bảo Sầm Khuyết gọi món, Sầm Khuyết không cầm lấy thực đơn:
– Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ muốn làm rõ chuyện này mà thôi. – Phó Duy Nhất nói – Tôi không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp đến vậy, làm gì có chuyện một người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống giống y hệt tôi.
Diệp Miễn cũng không tin.
Suy nghĩ vừa nảy ra khiến Diệp Miễn thảng thốt. Gần đây hắn đã bắt đầu ép buộc bản thân đừng nghĩ về quan hệ của Sầm Khuyết và Diệp Miễn thêm nữa. Hai người họ, một người không mong anh trai mất tích của mình trở về, một người luôn miệng nói rằng bản thân có một gia đình hoàn chỉnh. Cho dù thế nào đi chăng nữa thì chuyện này cũng chẳng tới lượt hắn phải quan tâm.
– Em muốn hỏi anh ấy có hận em không?
Phó Duy Nhất ngưng cười, mím chặt môi, uống sạch canh trong bát.
– Tôi đã từng kể với ông chuyện tôi tìm gặp anh ta rồi đấy, cho nên muốn kiếm chút gì mang đi làm xét nghiệm cũng không khó.
– Ông đã xét nghiệm DNA rồi hả?
***
Anh ta gọi nhân viên tới chọn món, vừa chọn vừa nói:
– Cũng từa tựa như thế. Bởi vì con đường lấy mẫu không hợp pháp cho nên không thể xét nghiệm bằng phương pháp chính quy. – Phó Duy Nhất nói – Nhưng chuyện này đâu thể làm khó tôi, có người bằng lòng giúp đỡ.
Anh ta uống một ngụm nước:
Sầm Khuyết ngẩng đầu nhìn anh ta.
– Tôi chỉ cảm thấy kỳ quái, tại sao anh ta lại không chịu thừa nhận.
Đúng, nếu như là thật, tại sao không thừa nhận.
Diệp Miễn cũng rất kinh ngạc:
Diệp Miễn cau mày.
– Không sao, tự dưng lại nghĩ tới chuyện lát nữa sẽ ăn gì.
Đang lúc nói chuyện thì Sầm Khuyết quay trở lại.
– Cho nên hiện tại ông muốn nhận thân với cậu ấy hả?
– Tôi dọn ra khỏi nhà rồi. – Phó Duy Nhất nói – Bọn họ cản tôi cũng vô ích, lấy cái chết ra ép tôi cũng vô ích, còn không chuyển đi, người chết sẽ là tôi đây này.
– Tôi không nói như vậy. – Phó Duy Nhất nhìn chằm chằm cốc nước, nhìn gương mặt mình phản chiếu trên đó – Anh ta có về nhà hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi, dù sao tôi cũng không phải duy nhất trong cái nhà này.
– Anh Sầm Khuyết, em hỏi anh một chuyện nhé?
Diệp Miễn biết, cho dù Phó Duy Nhất nói bản thân không để bụng chuyện hắn có bạn mới, nhưng có một số chuyện vẫn là nút thắt chưa thể tháo gỡ trong lòng anh ta.
Chỉ thấy Phó Duy Nhất đứng hình, chợt bật khóc.
– Tôi dọn ra khỏi nhà rồi. – Phó Duy Nhất nói – Bọn họ cản tôi cũng vô ích, lấy cái chết ra ép tôi cũng vô ích, còn không chuyển đi, người chết sẽ là tôi đây này.
Diệp Miễn rất sợ nghe thấy những từ ấy, bao nhiêu năm qua, gia đình Phó Duy Nhất thường xuyên diễn ra tiết mục không ai chịu nhường ai.
– Ông chuyển vào trường hả? – Diệp Miễn chỉ lo lắng cho Phó Duy Nhất. Từ bé tới lớn Phó Duy Nhất đều được người nhà chăm sóc, nói đúng hơn thì là bị người nhà trói buộc, anh ta có rất ít cơ hội xã giao bình thường, cũng chưa từng ở một mình bao giờ, có rất nhiều chuyện anh ta không hiểu.
– Không, chuyển tới chỗ bạn tôi.
Đang lúc nói chuyện thì Sầm Khuyết quay trở lại.
Đúng, nếu như là thật, tại sao không thừa nhận.
Cát: Vì trong tiếng Trung chỉ có wo-ni thôi, không anh, em, mày, tao nhiều như tiếng việt nên cái đoạn gọi “anh trai” mà PDN nói là ca ca (ge), vốn mình định sửa chỗ đó thành “sau này tôi cũng gọi anh là anh xưng em nhé” mà thấy vậy hơi bay xa, hoặc có thể sửa xưng hô ban đầu của PND với SK thành cậu – tôi xong đoạn đó sửa lại, nhưng túm lại cũng thấy sao sao nên mới biến thành bản hiện tại (*´▽`*)
Sầm Khuyết bước vào phòng, nhanh chóng nhận ra bầu không khí giữa hai người có gì đó không bình thường, nhưng anh đã quen im lặng, không hỏi gì hết.
Sầm Khuyết mỉm cười với anh ta, nụ cười cởi bỏ phòng bị mà Diệp Miễn chưa từng thấy, là nụ cười của anh trai với người em lâu ngày không gặp.
Bởi vì tất cả đều không liên quan gì tới anh.
Anh ta gắp một lát bánh hoàng kim vào trong bát Sầm Khuyết.
Sầm Khuyết không hỏi, không nói, Diệp Miễn và Phó Duy Nhất cũng không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa.
– Không biết.
Thức ăn được mang lên, Phó Duy Nhất như thể cố ý hỏi Sầm Khuyết:
– Anh có thích ăn món Hồ Nam không?
Sầm Khuyết nhấp một ngụm canh nhỏ, trả lời anh ta:
– Số mệnh rồi. – Sầm Khuyết im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng chỉ nói có ba từ.
Diệp Miễn bám vai anh ta dỗ dành:
Diệp Miễn uống nước, nhìn Phó Duy Nhất với ánh mắt thâm trầm, hắn không thể hiểu nổi hôm nay anh ta muốn làm gì.
– Trước đây chưa từng ăn.
– Vậy à, – Phó Duy Nhất mỉm cười nhìn anh – Vậy anh nếm thử món bánh hoàng kim này mà xem, anh trai tôi thích ăn nó lắm đấy.
Nhưng từ đầu tới cuối Sầm Khuyết đều bình tĩnh, không thể hiện thái độ.
– Tôi đi vệ sinh một lát. – Sầm Khuyết vò vò ngón tay vào quần, lúng túng đứng dậy.
Sầm Khuyết không phản ứng, chỉ cúi đầu uống canh.
Anh ta gắp một lát bánh hoàng kim vào trong bát Sầm Khuyết.
Sầm Khuyết không phản ứng, chỉ cúi đầu uống canh.
– Xin lỗi, có lẽ vì hai chúng ta rất giống nhau, khiến em chợt nhớ tới anh trai. – Phó Duy Nhất áp chế nghẹn ngào – Bao nhiêu năm qua, có đôi khi em rất mong anh ấy trở về, có đôi khi lại rất sợ, nhưng anh có biết chuyện em muốn làm nhất là gì không?
Phó Duy Nhất cũng nâng bát canh lên, vừa uống vừa nói:
– Có đôi khi tôi sẽ nghĩ, nếu như anh tôi thực sự vẫn còn sống, giờ đây đã qua hai mươi năm, không biết anh ấy có còn thích ăn món Hồ Nam nữa không.
Anh ta dùng giấy chấm chấm mắt, khóc xong mới nói:
Diệp Miễn len lén nhìn Sầm Khuyết.
– Không nói linh tinh, – Phó Duy Nhất nói – Tôi không có táo độc, cho dù có cũng sẽ không đưa anh ta ăn.
Cảm giác ấy, giống như đang thưởng thức báu vật mà mình mất đi lại có được.
– Chắc là có. – Sầm Khuyết buông bát canh xuống, gắp miếng bánh hoàng kim Phó Duy Nhất đưa cho lên.
Bởi vì tất cả đều không liên quan gì tới anh.
– Vậy hả? – Phó Duy Nhất mỉm cười nhìn anh – Tại sao?
– Không, chuyển tới chỗ bạn tôi.
– Không biết.
Phó Duy Nhất ngưng cười, mím chặt môi, uống sạch canh trong bát.
– Đừng nhắc nữa. – Phó Duy Nhất phàn nàn – Thầy ấy nhận một dự án mới, vốn dĩ đã định đưa tôi theo, kết quả lại bị anh khóa trên cướp mất.
– Nói thật nhé, hai chúng ta rất giống nhau. – Phó Duy Nhất nói – Lúc trước Diệp Miễn đi chạy đêm về gửi tin nhắn nói với tôi nhìn thấy một người còn nhầm tưởng là tôi, anh nói xem liệu rằng trên thế giới này sẽ có hai người giống nhau đến vậy sao?
– Ông chuyển vào trường hả? – Diệp Miễn chỉ lo lắng cho Phó Duy Nhất. Từ bé tới lớn Phó Duy Nhất đều được người nhà chăm sóc, nói đúng hơn thì là bị người nhà trói buộc, anh ta có rất ít cơ hội xã giao bình thường, cũng chưa từng ở một mình bao giờ, có rất nhiều chuyện anh ta không hiểu.
– Vậy thì khó ghê.
Sầm Khuyết nói:
– Trùng hợp thôi.
– Trùng hợp thật, còn quen nhau nữa, coi như có duyên phận. – Phó Duy Nhất chống cằm nhìn anh – Hay sau này tôi cũng gọi anh là anh trai nhé. À, đúng rồi, tôi còn chưa biết trong hai chúng ta ai lớn tuổi hơn đâu.
– Trùng hợp thật, còn quen nhau nữa, coi như có duyên phận. – Phó Duy Nhất chống cằm nhìn anh – Hay sau này tôi cũng gọi anh là anh trai nhé. À, đúng rồi, tôi còn chưa biết trong hai chúng ta ai lớn tuổi hơn đâu.
Diệp Miễn căng thẳng nhìn Phó Duy Nhất, hắn cảm thấy mình nhất định phải nói chuyện tử tế với anh ta.
– Nói thật nhé, hai chúng ta rất giống nhau. – Phó Duy Nhất nói – Lúc trước Diệp Miễn đi chạy đêm về gửi tin nhắn nói với tôi nhìn thấy một người còn nhầm tưởng là tôi, anh nói xem liệu rằng trên thế giới này sẽ có hai người giống nhau đến vậy sao?
– Nếu cậu không chê, gọi tôi là anh cũng được.
– Chắc là tôi. – Sầm Khuyết nói – Cậu cứ gọi tên tôi là được rồi.
– Vậy sau này em sẽ gọi là anh. – Phó Duy Nhất ngừng một lát, nở nụ cười hàm ý – Anh, anh có biết hiệu ứng bươm bướm không?
Dứt lời, vành mắt anh ta ửng đỏ. Không muốn để người đối diện phát hiện, anh ta cụp mi, nhìn cốc nước.
Sầm Khuyết lắc đầu.
Từ đầu tới cuối Sầm Khuyết đều ngồi im không nhúc nhích, không nói lấy một lời, chỉ cúi đầu lắng nghe.
– Một chú bướm tình cờ vỗ cánh ở rừng mưa nhiệt đới lưu vực sông Amazon tại Nam Mỹ, có thể dẫn tới một cơn lốc xoáy tại bang Texas vào hai tuần sau. Nói cách khác, một biến hóa nho nhỏ có thể thay đổi cả thế giới. – Phó Duy Nhất nói – Anh thử nói xem, một người đột ngột biến mất và xuất hiện sẽ dẫn tới điều gì?