Trên chiếc móc chìa khóa khắc một chữ “Khuyết”. Diệp Miễn cười nói:
Quản lý Từ sững người giây lát rồi bật cười:
– Không nên khắc tên của cậu mới đúng, đáng lý ra phải khắc cho cậu “trăng tròn”.
Sầm Khuyết cười cười, nói câu cảm ơn hắn.
Khi hai người ra khỏi cửa hàng, Sầm Khuyết nắm chặt ổ khóa nhỏ trong lòng bàn tay, cảm nhận sức nóng từ lòng bàn tay.
Diệp Miễn xem giờ, gọi anh đi về phía rạp chiếu phim.
Giống như lần trước, bọn họ mua bắp rang bơ và Coca. Khác ở chỗ, lần này hai người cùng bước qua cửa soát vẻ, không có cuộc điện thoại bất ngờ nào gọi đến nữa.
Sầm Khuyết ôm bắp rang bơ theo sau Diệp Miễn. Lần đầu tiên anh bước vào rạp chiếu phim, bước trên tấm thảm mềm mại, dưới ánh đèn mờ tối, anh cảm thấy thế giới này mới mẻ tới mức anh chẳng thể tưởng tượng.
– Bên này, – Diệp Miễn khẽ huých cánh tay Sầm Khuyết – Chúng ta ở phòng chiếu số 5.
Sầm Khuyết ngẩng đầu nhìn tấm bảng số phòng trên đỉnh đầu, nhỏ giọng nói một câu:
– Chỗ này rộng quá.
Diệp Miễn mỉm cười:
– Sợ đi lạc à?
– Không tới mức ấy. – Sầm Khuyết nhìn hắn một cái rồi lại vội dời mắt đi, theo hắn tiếp tục đi về phía trước.
Hai người rời khỏi cửa hàng bánh ngọt, lại tới quán mà lần trước từng ăn.
Bọn họ rẽ trái rẽ phải mới tới phòng số 5, Diệp Miễn nhận kính 3D của bọn họ ở cửa, Sầm Khuyết hỏi:
– Xem phim đều phải đeo kính à?
– Không phải, chúng ta xem phim 3D, có hiệu ứng lập thể, phải đeo kính vào mới được.
Khi giải thích cho Sầm Khuyết nghe, Diệp Miễn chợt thấy đau lòng.
Đây chỉ là những chuyện quá đỗi bình thường với bọn họ, nhưng với Sầm Khuyết mà nói lại là chuyện thật sự mới mẻ.
Trong hai mươi năm qua, có rất nhiều thứ Sầm Khuyết chưa được tiếp xúc, chưa được thử với rất nhiều thứ, anh đã bỏ lỡ rất nhiều.
– Lớp bồi dưỡng ít nhất cũng phải một tháng, anh do dự như vậy vì không nỡ xa Diệp Miễn đúng không?
Nếu như nói Sầm Khuyết vốn dĩ sinh ra và lớn lên ở vùng núi hẻo lánh thì không tới mức khiến Diệp Miễn phải bứt rứt như vậy, nhưng đáng lẽ ra Sầm Khuyết không phải thế này.
Diệp Miễn bị anh hỏi thế thì ngây người, sau đó nhớ tới câu nói “người tốt” trước đây của Sầm Khuyết.
Đáng lẽ ra anh phải giống như Phó Duy Nhất, giống như mấy người bọn hắn, trưởng thành trong một gia đình khá giả, được học hành tử tế, ngày nghỉ cả nhà cùng nhau đi du lịch, đau đầu vì thi cử.
Sầm Khuyết mặc quần áo lao động bụi bặm cùng với Sầm Khuyết trên người vương hương thơm bánh mì đồng thời xuất hiện trước mắt, đánh giá lẫn nhau, nhìn nhau không nói gì.
Diệp Miễn cười:
Song, Sầm Khuyết vốn dĩ phải có một cuộc sống như vậy, lại vì một “sự cố” mà cuộc sống trở nên gian khổ và bế tắc. Diệp Miễn chợt cảm thấy khó hiểu, đã nói chúng sinh bình đẳng, tại sao ông trời phải trêu cợt Sầm Khuyết như vậy.
Bộ phim bắt đầu, âm thanh lớn tới mức khiến Sầm Khuyết cảm thấy không thoải mái, hiệu ứng 3D làm anh đau đầu, hoàn toàn không hiểu xem phim ở đây có gì hay ho.
– Sao thế? – Sầm Khuyết đi về phía trước mấy bước, phát hiện Diệp Miễn đứng yên tại chỗ, quay đầu nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.
– Không sao. – Diệp Miễn bước vội theo, mỉm cười đeo kính lên cho Sầm Khuyết rồi nói – Bên trong tối lắm, cẩn thận.
Sầm Khuyết cười:
– Biết rõ bên trong tối còn đeo kính cho tôi, tôi chẳng nhìn thấy gì hết.
Diệp Miễn nắm cổ tay anh, nói:
– Nếu không nhìn rõ thì đi theo tôi.
Hắn nắm cổ tay Sầm Khuyết, dẫn người vào trong phòng chiếu.
Hắn nắm cổ tay Sầm Khuyết, dẫn người vào trong phòng chiếu.
Anh rót cho Diệp Miễn chút nước rồi nói:
Sầm Khuyết nhìn theo tầm mắt của Diệp Miễn, thấy một cửa hàng quà lưu niệm.
Sầm Khuyết đi rất chậm, từng bước đều như đang dò dẫm. Cũng giống như đang cảm nhận.
– Chỗ này có bậc thang. – Giọng Diệp Miễn rất khẽ, dịu dàng thoáng qua tai Sầm Khuyết.
Sầm Khuyết cười:
– Ừ.
Từng hàng sofa màu đỏ thẫm trước mắt, thoạt nhìn rất thoải mái.
Sầm Khuyết không lên tiếng, dựa vào lưng ghế, nhưng tinh thần vẫn rất căng thẳng.
Diệp Miễn cũng để anh tự nhiên, quay đầu qua lén cười trộm.
Bộ phim bắt đầu, âm thanh lớn tới mức khiến Sầm Khuyết cảm thấy không thoải mái, hiệu ứng 3D làm anh đau đầu, hoàn toàn không hiểu xem phim ở đây có gì hay ho.
Dường như chỉ khi đối diện với Phó Duy Nhất mới thỉnh thoảng bộc lộ chút cảm tình.
Nhưng anh không phàn nàn, ngồi yên lặng xem cho tới khi hết phim. Khi tháo kính xuống mới thở phào một hơi.
Diệp Miễn hỏi anh:
Diệp Miễn rất thoải mái, móc hầu bao ra mua trà sữa, ngồi trên sofa của cửa hàng, vừa uống trà sữa vừa đợi Sầm Khuyết tan làm.
– Cảm thấy thế nào.
– Bên này, – Diệp Miễn khẽ huých cánh tay Sầm Khuyết – Chúng ta ở phòng chiếu số 5.
– Sau ngày Quốc khánh, quản lý Từ sẽ cho tôi đi học lớp bồi dưỡng, phải đi rất lâu. Cho nên anh không cần phải quan tâm vấn đề nhà ở của tôi.Hết chương 54