Hai mươi năm thời gian trôi có thể cuốn đi những gì? Cũng để lại được gì?
– Mấy hôm trước tôi và Sầm Khuyết đi xem phim, tình cờ gặp bố mẹ ông.
Sầm Khuyết ngồi ở đó, nghe Phó Duy Nhất nói vậy thì sững người.
Anh không thể ngờ rằng bản thân mình lại quên mất.
– Cảm ơn anh.
Ký ức năm tám tuổi có thể giữ lại bao nhiêu? Thực ra đến dáng vẻ của bố mẹ cũng trở nên thật mơ hồ.
Diệp Miễn vỗ vỗ mu bàn tay anh an ủi, nói tiếp:
– Sau đó cô gọi điện cho tôi nói muốn gặp Sầm Khuyết, – Diệp Miễn cười nói – Tôi đã giải thích rồi, Sầm Khuyết có gia đình của riêng mình, thực sự không phải người nhà của cô chú, nhưng cô nói vẫn muốn gặp mặt một lần.
Anh đẩy tay Diệp Miễn ra, vội vàng chạy về phía sau.
Những năm ấy, để không quên bọn họ, để lỡ như một ngày mai đây gặp nhau còn có thể nhận ra bọn họ, gần như mỗi ngày Sầm Khuyết đều ôn tập dáng vẻ của bọn họ trong đầu.
Sau đó Phó Duy Nhất dùng sức nhéo mạnh một cái vào chân anh ta.
Nhưng dần dà trong quá trình trưởng thành khó khăn và dài đằng đẵng, gương mặt của bọn họ vẫn trở nên mơ hồ.
***
Khoảnh khắc Sầm Khuyết nhận ra được vấn đề này, anh đã trốn cạnh đống cỏ khô không ai lui tới trong thôn khóc rất lâu. Đó là những ký ức anh dựa vào để sinh tồn, vậy mà cũng bị tước đoạt mất.
Khi ấy, Sầm Khuyết cảm thấy bản thân mình sẽ không thể sống nổi nữa, mỗi ngày qua đều tuyệt vọng hơn ngày trước.
Nhưng thời gian cứ trôi, không ngờ anh vẫn có thể sống tiếp.
Sống tiếp, nhớ một phần nhỏ, quên đi phần lớn.
– Anh cũng đã bằng lòng đợi em, thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ bằng lòng đợi. – Diệp Miễn nói – Nhưng anh biết, em sẽ không để bọn anh đợi quá lâu. Em sẽ nhanh chóng nhận ra rằng, thực ra em rất tốt, em tốt hơn bất cứ ai.
Chuyện cũ được nhắc lại, tựa như người mất trí nhớ tìm về ký ức của mình.
Sầm Khuyết không muốn khóc trước mặt Diệp Miễn, song lại phát hiện ra rằng mỗi khi ở trước mặt hắn, anh dễ dàng bại lộ mặt yếu ớt của mình nhất.
Những đoạn ký ức vụn vặt liên quan tới “sinh nhật” ùa vào trong đầu anh.
Có một năm hai anh em họ đón sinh nhật, bố mẹ đã dẫn bọn họ tới công viên trò chơi ở khu thương mại, những quả bóng nhựa nhỏ màu sắc sặc sỡ tựa biển lớn ôm trọn cơ thể bọn họ mỗi khi trượt xuống.
Diệp Miễn quay sang đối diện với ánh mắt Phó Duy Nhất, cũng đứng dậy đuổi theo.
Anh chợt nhớ rằng hôm ấy anh mặc giống em trai, hai người giống y hệt nhau, có mấy lần đến bố mẹ còn nhận nhầm.
– Không nghe à? – Đào Cẩn hỏi.
Còn có một năm, vào ngày sinh nhật mẹ, bố dẫn hai người họ đi mua hoa hồng cho mẹ. Khi ấy chợ không giống như bây giờ, cửa hàng hoa cũng không phổ biến, nhà bọn họ vẫn còn chưa có xe con.
Những đoạn ký ức vụn vặt liên quan tới “sinh nhật” ùa vào trong đầu anh.
Nhưng dần dà trong quá trình trưởng thành khó khăn và dài đằng đẵng, gương mặt của bọn họ vẫn trở nên mơ hồ.
Bố đạp xe đạp, em trai ngồi phía trước, anh ngồi trên yên sau. Suốt đoạn đường đi, hai anh em hát vang bài chúc mừng sinh nhật, cùng bố đạp xe tới một chỗ thật xa mua bó hoa hồng lớn.
“Ở trên giường với bạn trai con.” Phó Duy Nhất cố ý chọc giận bà, “Con sống rất tốt.”
Trên đường về, anh ôm hoa, em trai cũng muốn, bố chỉ đành bẻ một bông cho em chơi.
Sầm Khuyết cắn chặt răng nhìn Diệp Miễn, bỗng dưng không gồng nổi nữa.
Toàn bộ đều là những chuyện đã qua, nhưng lại đẹp đẽ tới mức bờ mi người ta ươn ướt.
Diệp Miễn kéo Sầm Khuyết hồi thần, đối phương bóp bóp tay anh, khẽ hỏi:
– Nhưng em không dám.
– Sao thế?
Rõ ràng Sầm Khuyết cũng có vẻ hoảng hốt, vô thức siết chặt bàn tay.
– Không sao. – Sầm Khuyết nắm lại tay anh.
– Cũng không cần. – Diệp Miễn nín cười – Là thế này, Phó Duy Nhất tôi cảm thấy ông nên về nhà nói chuyện với bố mẹ cẩn thận.
Diệp Miễn đau lòng không thôi, vuốt tóc anh an ủi, khẽ khàng vỗ về lưng anh.
Chợt nghe Phó Duy Nhất nói:
Quả nhiên, Sầm Khuyết nghe thấy vậy thì cau mày.
– Em không muốn về nhà.
Sầm Khuyết nhìn anh ta:
– Tại sao?
Phó Duy Nhất thầm nói: Anh còn hỏi tại sao? Đương nhiên là vì anh rồi!
Sầm Khuyết nhìn anh ta:
Anh ta muốn kéo Sầm Khuyết về cùng, dọa hai người trong nhà một trận.
Nhưng nhất thời còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào.
– Sao thế?
– Không dám. – Phó Duy Nhất giả vờ đáng thương – Gần đây em đang cãi nhau với bọn họ, chuyển ra ngoài ở không nói làm gì, còn ở chung với bạn trai. Bây giờ em về, có lẽ bọn họ sẽ đánh chết em mất.
Diệp Miễn liếc nhìn anh ta, biết ngay anh ta lại bắt đầu lừa gạt Sầm Khuyết rồi.
Quả nhiên, Sầm Khuyết nghe thấy vậy thì cau mày.
– Không đâu, cậu về là bọn họ vui rồi.
– Không thể nào, em hiểu bọn họ nhất. – Phó Duy Nhất bĩu môi – Trừ phi có người về cùng em.
Đào Cẩn ngồi cạnh nói một câu:
– Anh làm được.
Phó Duy Nhất mất kiên nhẫn úp điện thoại xuống bàn.
Sau đó Phó Duy Nhất dùng sức nhéo mạnh một cái vào chân anh ta.
– Nói ra thì có chuyện tôi muốn kể với hai người. – Diệp Miễn uống một ngụm rượu, nhìn Sầm Khuyết rồi lại nhìn Phó Duy Nhất – Chuyện này không liên quan gì tới sếp Đào hết.
Đào Cẩn:
– …Có cần tôi lánh tạm đi không?
– Cũng không cần. – Diệp Miễn nín cười – Là thế này, Phó Duy Nhất tôi cảm thấy ông nên về nhà nói chuyện với bố mẹ cẩn thận.
Bọn họ ôm chặt đối phương. Sầm Khuyết cắn áo Diệp Miễn, nhắm mắt, nhưng vẫn có nước mắt trào ra.
– Nói gì? – Phó Duy Nhất dựa vào Đào Cẩn.
Không biết người ở đầu bên kia điện thoại đang nói điều gì, chỉ thấy Phó Duy Nhất càng cúi đầu xuống thấp hơn.
Diệp Miễn tỏ ra bị làm khó, nhìn Sầm Khuyết, cất lời:
– Mấy hôm trước tôi và Sầm Khuyết đi xem phim, tình cờ gặp bố mẹ ông.
– Mẹ em.
Sầm Khuyết khẽ đặt tay lên đùi Diệp Miễn.
Anh cũng sợ tới phát điên.
Tới cuối cùng, Phó Duy Nhất nằm xuống bàn, vừa lau nước mắt vừa nghe người kia nói chuyện.
Diệp Miễn vỗ vỗ mu bàn tay anh an ủi, nói tiếp:
– Chắc hẳn bố mẹ ông đã nhận nhầm cậu ấy thành anh trai ông. Nhất là mẹ ông, cô đã khóc nức nở, tôi nhìn thôi mà lòng cũng khó chịu.
Khi ấy, Sầm Khuyết cảm thấy bản thân mình sẽ không thể sống nổi nữa, mỗi ngày qua đều tuyệt vọng hơn ngày trước.
Phó Duy Nhất nhìn Sầm Khuyết, ngồi thẳng người, khẽ ho một tiếng:
Cầu thang rất hẹp, là kiểu cầu thang thiết kế hình xoắn ốc chỉ đủ cho một người bước lên.
– Ồ.
Diệp Miễn không nói gì.
– Sau đó cô gọi điện cho tôi nói muốn gặp Sầm Khuyết, – Diệp Miễn cười nói – Tôi đã giải thích rồi, Sầm Khuyết có gia đình của riêng mình, thực sự không phải người nhà của cô chú, nhưng cô nói vẫn muốn gặp mặt một lần.
Sầm Khuyết cúi đầu mím môi, nhìn bàn tay Diệp Miễn đang nắm chặt tay mình.
– Tôi vẫn luôn giấu chưa nói với Sầm Khuyết chuyện này, sợ cậu ấy cảm thấy bị làm phiền. Chúng tôi có thể hiểu tâm trạng của cô, nếu tôi là cô thì chắc tôi đã điên từ lâu rồi. – Diệp Miễn nói – Nhưng sự thật là thế nào, chúng ta cũng không thể đổi trắng thay đen đúng không?
– …Có cần tôi lánh tạm đi không?
Phó Duy Nhất hừ một tiếng.
– Ông về nói rõ với bọn họ từ bỏ suy nghĩ ấy đi, Sầm Khuyết nhà tôi cũng phải có cuộc sống của riêng mình chứ.
– Còn em thì sao? – Diệp Miễn thay quần áo xong, cầm điện thoại theo anh ra ngoài – Em có vui không?