Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến

Chương 94



Buổi tối ngày hôm ấy, Sầm Khuyết không về uống rượu nói chuyện với Phó Duy Nhất và Đào Cẩn, hai ngồi ngồi trên ghế đá phía sau, Diệp Miễn cởi áo khoác của mình ra cho Sầm Khuyết lót ngồi.

Hết chương 96

Sầm Khuyết nói:

Còn ước nguyện ư…

Sầm Khuyết nói không cần, nhưng Diệp Miễn cứ nằng nặc bắt anh phải ngồi xuống. Còn nói rằng lạnh quá, anh không chịu nổi.

– Trước lúc Tiểu Việt đi có hỏi em có muốn đi cùng với cậu ấy không. – Lần đầu tiên Sầm Khuyết gọi Phó Duy Nhất là “Tiểu Việt”, giống như cuối cùng cũng chịu đối diện với thân phận “Phó Tu Kiệt” của mình.

Diệp Miễn kinh ngạc trước động tác của anh, hắn nghiêng người, ôm anh khẽ hỏi:

Thực ra Sầm Khuyết hiểu có chuyện gì, anh là người biết rõ nhất cơ thể mình không ổn, anh chỉ ngại mà thôi.

Dẫu rằng Diệp Miễn rất muốn tiếp tục làm chuyện kia với Sầm Khuyết, nhưng hắn chỉ nghĩ mà thôi.

♣Chương 97-99♣

Anh chính là người như vậy, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù có thoải mái hay không đều ngại không dám nói cho người khác biết.

Hai người, một chiếc giường, một chiếc chăn.

– Cầm tay có được không?

Khóc xong một trận, Sầm Khuyết thấy thoải mái hơn nhiều, dường như bao nhiêu áp lực và đau khổ dồn nén trong cơ thể đều trào ra theo những dòng nước mắt ấy.

Hai người nắm tay nhau dung dung bước đi trên con đường nhỏ của sơn trang trong đêm khuya. Chẳng có mấy người qua lại, không gian thật yên tĩnh.

Anh nhìn người ngồi bên cạnh, chợt cảm thấy thực ra bản thân mình không bất hạnh đến vậy.

– Đừng ôm gối đầu nữa. – Diệp Miễn tắm xong ra ngoài, mỉm cười rút gối đầu ra khỏi lòng Sầm Khuyết – Ôm anh này.

Diệp Miễn thầm cười lạnh trong lòng, lười phản bác.

Hiện tại, hai người kia đi rồi, không ai kích thích Diệp Miễn, cũng không ai khiến Sầm Khuyết cảm thấy xấu hổ.

Sầm Khuyết khẽ đặt tay lên mu bàn tay Diệp Miễn, cẩn thận nắm lấy tay hắn.

– Diệp Miễn, mấy ngày trước em học được một câu thành ngữ – Sầm Khuyết nói – “Cận hương tình khiếp”.

Diệp Miễn rất thích Sầm Khuyết chủ động.

Anh nghi hoặc, không phải vì chuyện này không tốt, mà vì anh chợt thấy tất cả đều không chân thực.

Sầm Khuyết không quen ngủ chung với người khác, cứ nằm thẳng đơ, Diệp Miễn thay quần áo ngủ đi tới bật cười thành tiếng.

Sầm Khuyết thuộc kiểu người có thích hay không cũng không để lộ ra bên ngoài. Mặc dù Diệp Miễn biết chắc chắn đối phương thích mình, nhưng hắn cũng muốn cảm nhận tình yêu cuồng nhiệt của Sầm Khuyết.

Nói cách khác, trong những năm tháng sinh mệnh đã qua của Sầm Khuyết, anh chỉ cố gắng tiếp tục sống, cố gắng không quên đi gia đình thực sự của mình, anh chưa từng bỏ ra quá nhiều thời gian và sức lực để thích một người như thế.

Ngoài miệng thì Diệp Miễn thoải mái lắm, nhưng trái tim lại đập thình thịch.

Diệp Miễn kéo tay Sầm Khuyết, nghiêng đầu cười với anh:

– Khi ấy em mười sáu, mười bảy tuổi gì đó, em vẫn luôn cho rằng mình lớn rồi thì có thể tìm được bọn họ. – Sầm Khuyết dừng một lát, mím môi – Nhưng sau này lớn lên em mới phát hiện mình không thể làm được phần lớn chuyện trên thế giới này, bao gồm cả việc về nhà.

– Thích anh không?

Đến hiện tại, chuyện nên làm, không nên làm thì cả hai người đều đã làm cả. Nhưng Sầm Khuyết vẫn chần chừ chưa mở miệng cho Diệp Miễn một “danh phận”, Diệp Miễn nóng vội, lại cảm thấy mình không cần thiết phải nóng vội.

– Rốt cuộc trong lòng ông tôi có hình tượng thế nào vậy?

Sầm Khuyết ngây người:

Bởi vì Phó Duy Nhất đã về rồi, không còn người nào khác thân thiết ở đây nữa, cho nên Sầm Khuyết đã không còn ngại ngùng như lúc trước.

– Sao tự dưng anh lại hỏi chuyện này?

– Sao thế?

Sầm Khuyết cũng cười, ngồi dậy, nói với vẻ buồn ngủ:

– Không có gì, – Diệp Miễn nói – Chẳng qua muốn nghe em nói thích anh mà thôi.

Sầm Khuyết nói:

***

Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, lần duy nhất.

Sầm Khuyết cười cười, im lặng một lát, cất lời:

Sầm Khuyết thở dài một hơi, ôm gối đầu Diệp Miễn vào lòng.

– Thích.

Rất thích.

Diệp Miễn muốn nói không được thì thôi, không miễn cưỡng. Nào ngờ hắn còn chưa kịp mở miệng, Sầm Khuyết đã chủ động nắm tay hắn.

Bọn họ hưởng thụ cảm giác yên tĩnh và bình yên. Sống mũi Sầm Khuyết cay cay, anh trở mình, nằm nghiêng tới ôm lấy Diệp Miễn.

Trước giờ chưa bao giờ thích một người đến vậy.

Nếu không có trận hỏa hoạn, nếu khi ấy anh không dứt khoát xoay người bước đi, có lẽ cả đời này anh sẽ thực sự bị nhốt ở nơi ấy vĩn viễn.

Sầm Khuyết bắt đầu nói, Diệp Miễn vô thức xích đến gần anh hơn.

Nói cách khác, trong những năm tháng sinh mệnh đã qua của Sầm Khuyết, anh chỉ cố gắng tiếp tục sống, cố gắng không quên đi gia đình thực sự của mình, anh chưa từng bỏ ra quá nhiều thời gian và sức lực để thích một người như thế.

Lúc Diệp Miễn đi tắm, Sầm Khuyết nằm trên giường hốt hoảng, ánh tự hỏi bản thân mình: Tại sao lại trở thành thế này?

Đây là lần đầu tiên anh ngẩng đầu nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài kia, mà người khiến anh ngẩng đầu lên lại là Diệp Miễn.

Sẽ tỉnh dậy sao?

Đối với Diệp Miễn, Sầm Khuyết không chỉ thích hắn, mà còn có câu “cảm ơn” ngượng ngùng không dám nói ra.

– Không có gì, – Diệp Miễn nói – Chẳng qua muốn nghe em nói thích anh mà thôi.

Buổi tối ngày hôm ấy, Sầm Khuyết không về uống rượu nói chuyện với Phó Duy Nhất và Đào Cẩn, hai ngồi ngồi trên ghế đá phía sau, Diệp Miễn cởi áo khoác của mình ra cho Sầm Khuyết lót ngồi.

Diệp Miễn và Đào Cẩn giằng co bên ngoài, Diệp Miễn nói:

– Em muốn gặp bọn họ, – Sầm Khuyết nói – Mười năm trước, em vẫn ôm ảo tưởng về chuyện này.

Sầm Khuyết khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói:

Sầm Khuyết rất thích cái hôn của Diệp Miễn. Cho dù hôn lên trán hay trên môi, mỗi lần Diệp Miễn hôn, anh đều cảm thấy rất chân thực, rất yên tâm.

Sầm Khuyết bắt đầu nói, Diệp Miễn vô thức xích đến gần anh hơn.

– Cũng không cần phải vội. – Diệp Miễn nói – Chờ khi chúng tôi về thì Sầm Khuyết cũng phải đi bồi dưỡng. Có lẽ sẽ phải đi rất lâu, đợi cậu ấy quay về anh hành động là được.

– Chuyện của cậu tôi sẽ nghĩ cách. – Đào Cẩn nói – Tôi sẽ nhanh chóng để cậu ấy chuyển đi.

– Khi ấy em mười sáu, mười bảy tuổi gì đó, em vẫn luôn cho rằng mình lớn rồi thì có thể tìm được bọn họ. – Sầm Khuyết dừng một lát, mím môi – Nhưng sau này lớn lên em mới phát hiện mình không thể làm được phần lớn chuyện trên thế giới này, bao gồm cả việc về nhà.

Diệp Miễn nhìn anh với ánh mắt không dám tin.

Về nhà.

– Được mà. – Diệp Miễn khẽ vỗ về lưng anh – Bọn họ cũng rất muốn gặp em.

– Thích.

Là mơ ư?

Nghe thì có vẻ là một từ ngữ vô cùng bình thường, song đối với Sầm Khuyết, nó còn khó hơn lên trời.

Sầm Khuyết ngây người:

Diệp Miễn nắm chặt tay anh, nghe anh nói:

Bởi vì cả ngày nay ở sơn trang, hơn nữa Phó Duy Nhất không có mặt, cả ngày bọn họ đều ở trong phòng, không ra ngoài trừ khi bắt buộc.

Diệp Miễn có một niềm tin như vậy.

– Chắc là vào năm mười tám tuổi, suy nghĩ này của em đã hoàn toàn bị nghiền nát. Anh có biết tại sao không?

Lúc nằm xuống hắn bất cẩn chạm vào cánh tay Sầm Khuyết, tay đối phương lạnh như băng, khiến hắn chỉ muốn ôm lấy cánh tay ấy làm ấm cho anh.

Sầm Khuyết quay đầu nhìn Diệp Miễn.

Đứng trước cổng sơn trang tiễn hai người về, Diệp Miễn nói:

Diệp Miễn nói:

Diệp Miễn cau mày, thực ra hắn không muốn nghe lý do tại sao, hắn chỉ muốn Sầm Khuyết biết rằng, bây giờ tất cả mọi chuyện đề đã qua, hết thảy sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Sầm Khuyết cười nói:

Đương nhiên Sầm Khuyết muốn về chỗ Phó Duy Nhất, nhưng Diệp Miễn vẫn đang tính kế kéo người ta về nhà.

– Có một cậu bé mới được mua tới thôn, em giúp cậu bé chạy trốn, kết quả cậu bé bị bắt lại. – Sầm Khuyết ngẩng đầu nhìn ánh trăng – Em bị bố mẹ nuôi nhốt trong nhà nửa tháng, chờ khi được thả ra ngoài mới biết đứa bé kia bị đánh gãy chân.

Diệp Miễn nhìn anh với ánh mắt không dám tin.

Quá khứ và hiện tại, hai cuộc sống khác biệt quá lớn khiến anh giống như sống trong ảo tưởng.

– Thật đấy, sau đó em gặp cậu bé kia thêm một lần. Khi hai chúng em nhìn thấy nhau, trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều mất hết hy vọng.

Giọng Sầm Khuyết vô cùng bình thản, dường như chỉ đang kể một chuyện không liên quan tới bản thân mình. Càng là vậy, lại càng khiến Diệp Miễn đau lòng.

Diệp Miễn mỉm cười:

– Em bắt đầu không dám mơ tưởng nữa. Những người sống trong thôn sẽ không thể để bọn em còn sống và rời khỏi nơi ấy. – Nói đoạn, Sầm Khuyết mỉm cười – Nhưng cuối cùng em cũng đã rời khỏi.

Sầm Khuyết cảm thấy Diệp Miễn rất biết cách điều tiết bầu không khí, nói chuyện với hắn, anh có thể chậm rãi thả lỏng tinh thần. Tất cả áp lực và gánh nặng như thể được hắn từ từ dỡ xuống, càng nói chuyện càng thoải mái.

Về nhà.

Nếu không có trận hỏa hoạn, nếu khi ấy anh không dứt khoát xoay người bước đi, có lẽ cả đời này anh sẽ thực sự bị nhốt ở nơi ấy vĩn viễn.

Hai người đều là lần đầu tiên, chưa có kinh nghiệm. Sầm Khuyết bị hắn làm đau, hắn không nỡ dày vò đối phương thêm lần nữa trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Từ đó mỗi ngày đều giống như một người nông dân bình thường, sống tại căn nhà đất trong thôn, vừa bế tắc vừa áp lực.

– Mệt rồi.

– Diệp Miễn, anh có hiểu được cái cảm giác hy vọng vụt tắt rồi đột ngột nhen nhóm lên không?

Sầm Khuyết nhìn hắn, đầu tai ửng đỏ.

– Bọn anh đều hiểu mà.

Diệp Miễn khẽ ngả người ôm lấy anh:

– Đã tới cửa nhà rồi, nhưng lại không dám vào. Đi cả nghìn dặm xa xôi, chỉ còn một bước cuối cùng, chần chừ không dám bước ra. – Sầm Khuyết nói – Rất vô dụng.

– Anh hiểu.

Diệp Miễn rất thích Sầm Khuyết chủ động.

Sầm Khuyết mỉm cười:

– Cho nên em thực sự rất muốn gặp bọn họ. – Sầm Khuyết đặt cằm lên vai Diệp Miễn, thở dài một hơi, nhắm mắt khẽ thì thầm – Em muốn gọi bọn họ là bố mẹ, muốn nghe bọn họ gọi tên em. Muốn hỏi trong khoảng thời gian qua bọn họ đã sống thế nào, muốn mua cho bọn họ thật nhiều đồ, muốn nói với bọn họ rất nhiều chuyện.

Nói tới đây, Diệp Miễn không cười ha ha nữa, hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên cao, nói:

– Được mà. – Diệp Miễn khẽ vỗ về lưng anh – Bọn họ cũng rất muốn gặp em.

– Trước giờ em đều không phải như vậy. – Diệp Miễn nói – Phó Tu Kiệt, từ đầu tới chân đều sạch sẽ đáng yêu. Điều duy nhất khiến anh sợ hãi lúc này là chờ khi bố mẹ nhận em, bố mẹ em sẽ không nỡ giao em cho anh.

– Nhưng em lại cảm thấy mình không xứng. – Sầm Khuyết cắn chặt môi, nói – Em xuất hiện trước mặt họ với dáng vẻ bụi bặm sẽ chỉ càng khiến bọn họ đau lòng thêm mà thôi.

Giọng Sầm Khuyết vô cùng bình thản, dường như chỉ đang kể một chuyện không liên quan tới bản thân mình. Càng là vậy, lại càng khiến Diệp Miễn đau lòng.

– Thực ra trong lòng mọi người đều rõ ràng cả.

– Trước giờ em đều không phải như vậy. – Diệp Miễn nói – Phó Tu Kiệt, từ đầu tới chân đều sạch sẽ đáng yêu. Điều duy nhất khiến anh sợ hãi lúc này là chờ khi bố mẹ nhận em, bố mẹ em sẽ không nỡ giao em cho anh.

– Có một cậu bé mới được mua tới thôn, em giúp cậu bé chạy trốn, kết quả cậu bé bị bắt lại. – Sầm Khuyết ngẩng đầu nhìn ánh trăng – Em bị bố mẹ nuôi nhốt trong nhà nửa tháng, chờ khi được thả ra ngoài mới biết đứa bé kia bị đánh gãy chân.

– Sao thế? Em nóng lòng muốn làm đồ ăn cho anh à?

Diệp Miễn mỉm cười:

Mười ngón tay đan, tựa như hai trái tim gần sát bên nhau.

– Tới lúc ấy em sẽ không có bố mẹ rồi bỏ rơi anh chứ?